Xe chạy vào khu biệt thự xanh mát, tốc độ giảm dần.
An Văn hạ cửa sổ xe, không chờ được mà nhướn đầu ra nhìn quanh.
An Tế đứng trước một căn biệt thự tường trắng gạch đỏ, trong tay ôm lấy Tam Phong.
Xe vừa dừng An Văn đã nhảy xuống, ba bước gộp thành hai chạy đến trước mặt An Tế.
Lần này An Tế cảnh giác ôm chặt Tam Phong, hơi nghiêng người, động tác rõ ràng muốn cảnh báo cô đừng chạm vào.
An Văn vừa bị Tam Phong làm khổ nào còn dám manh động?
Cô cúi người, hai tay chống lên đầu gối, giữ tầm mắt ngang với Tam Phong.
Đôi mắt vẫn còn ướt lệ của cô giờ đây lại tràn đầy sự yêu thương sắp trào ra:
"Tam Phong, xin lỗi, làm con sợ rồi."
Cố Tranh bước xuống xe liền thấy An Văn ưỡn mông lên, dịu dàng xin lỗi chú mèo:
"Con tha thứ cho mẹ được không? Hửm?"
Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ vừa rồi như trời sụp.
An Tế phớt lờ An Văn, ôm mèo đi về phía Cố Tranh, An Văn cũng ưỡn mông bước theo, toàn tâm toàn ý với Tam Phong.
An Tế nói với giọng áy náy:
"Anh Cố, hôm nay lại làm phiền anh, chắc đói rồi nhỉ? Tôi đã nhờ người chuẩn bị cơm trưa ở nhà, đều là món đặc trưng Thượng Hải, mời anh dùng bữa đơn giản với chúng tôi nhé?"
Lúc này, An Văn đứng thẳng dậy, ngoan ngoãn đứng cạnh An Tế nhìn về phía Cố Tranh.
(Truy cập vào trang web truyenngontinh. id. vn để đọc truyện miễn phí và ủng hộ chính chủ đã edit truyện. Cập nhật truyện nhanh nhất, mới nhất và có trải nghiệm tốt hơn. Xin cảm ơn)
Ánh mắt Cố Tranh rời khỏi mặt An Văn, nhìn sang An Tế lịch sự cảm ơn:
"Cảm ơn, nhưng tôi cần ra sân bay ngay bây giờ."
"Hả?" An Văn khẽ thốt lên một tiếng, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của Cố Tranh. Cô chớp mắt một cái, hỏi:
"Ăn một bữa cũng không có thời gian sao?"
Cố Tranh:
"Để lần sau."
Đã nói như vậy thì cũng không tiện giữ anh lại.
An Tế huých khuỷu tay vào An Văn, ánh mắt ra hiệu: tiễn anh ấy đi.
Nhận được ám hiệu, ánh mắt An Văn vừa chuyển qua đã chạm ngay vào ánh nhìn của Cố Tranh.
Cô lập tức quay người, nhét tay vào túi áo tỏ vẻ kiêu kỳ như không liên quan gì.
An Tế đành tự mình bước lên tiễn Cố Tranh lên xe.
Khi chiếc xe từ từ rời đi An Văn mới quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng chiếc xe ngày càng xa.
An Văn không phải người thiếu lễ độ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!