Chương 9: (Vô Đề)

Lúc chập tối, Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh trở về khách sạn, còn chưa kịp lên lầu nghỉ ngơi, xe đón Giang Hoài Khê quay về đã đến nơi rồi.

Lục Tử Tranh đứng ở cửa khách sạn, nhìn hai tay trống trơn của Giang Hoài Khê, dáng vẻ của nàng cũng như lúc đến đây vậy, trầm tĩnh ngồi vào xe. Sau đó, nàng hạ cửa xe xuống, giọng điệu tỏ vẻ lơ đễnh: "Cậu có thể lên rồi, đừng có tỏ vẻ luyến tiếc tôi như vậy, cafe và bánh ngọt vừa mới mua tôi cũng để cho cậu hết còn gì..."

Lục Tử Tranh buồn cười, dứt khoát xoay người tiến vào khách sạn, phất tay một cái nói: "Đi thong thả, không tiễn."

Tức thì, âm thanh xe khởi động liền vang lên.

Lục Tử Tranh lại dừng bước, xoay người, đứng rất lâu, đưa mắt nhìn chiếc xe chở Giang Hoài Khê hòa vào bên trong dòng xe cộ, từng chút từng chút, biến mất không còn dấu vết...

Lòng, dường như từ từ trống vắng dần. Giang Hoài Khê đến vội vã, đi cũng vội vã, nhưng lại như một cơn bão đánh vào trong lòng của cô. Sức lực mạnh mẽ của cơn bão kéo tới cơ hồ muốn cuộn sạch tất cả sự bình tĩnh tự tin của cô, nhưng lúc nó đi rồi, cô lại gần như không tìm được một chút dấu vết nào chứng tỏ nó đã từng đi qua.

Giữa lúc tĩnh lặng, điện thoại của cô rung lên. Cô mở túi lấy nó ra, vừa nhìn, là tin nhắn của Giang Hoài Khê: Nếu không lên, cafe sẽ nguội đó...

Bên môi Lục Tử Tranh cong lên một nét cười, trả lời: Đừng tự mình đa tình, mùi vị cafe rất ngon, đáng tiếc cô lại không có lộc để thử.

Cất điện thoại vào, nhìn dòng xe cộ tấp nập phía trước, nhìn lại cafe và bánh ngọt đang cầm ở trên tay, Lục Tử Tranh cười cười, vẫn nên đi vào thôi...

Lúc về Lâm Châu chỉ có một mình Lục Tử Tranh đi, nghe nói, Liên Huyên tạm thời còn có chút việc cần xử lý ở Giang Bắc. Lục Tử Tranh cũng nghe thế thôi, không để ý cho lắm. Quá khứ đã đi qua từ lâu, bây giờ, Lục Tử Tranh cũng không định dây dưa không rõ nữa. Sau khi trở về, đến Phong Thượng thu dọn đồ đạc, cô đã tới lúc quay về cơ quan phiên dịch rồi, đã tới lúc vẽ ra một cái dấu chấm tròn hoàn mỹ cho sự tương phùng vội vã của cô và Liên Huyên được rồi.

Trở lại Lâm Châu vào buổi tối cùng ngày, Lục Tử Tranh bèn thông báo với mẹ rằng ngày mai cô sẽ về nhà với nương nương thân ái của cô. Lục mẹ tỏ ý vui mừng, biểu thị rằng bà sẽ chuẩn bị cơm nước chu đáo, đền bù sinh nhật cho cô, còn nói cô ở ngoài ăn không được ngon, phải được bồi bổ thân thể lại. Lại còn căn dặn cô rằng nhớ mang Hoài Khê cùng đến đây.

Ngoài miệng Lục Tử Tranh đáp ứng, nhưng trong lòng thì lại mặc kệ nàng, mỗi ngày nàng đều có người hầu hạ đồ ngon vật quý, cần gì phải mời nàng đến chứ.

Buông điện thoại xuống, Lục Tử Tranh chần chừ chốc lát nhưng vẫn gửi một tin nhắn đến Giang Hoài Khê: Ngày mai có rãnh không? Nếu rãnh thì cùng tôi về nhà ăn cơm đi.

Ít khi cô chủ động mời Giang Hoài Khê như vậy, tin nhắn vừa mới được gửi đi, cô liền thấp thỏm bất an.

Nhưng, rất lâu, vẫn chưa thấy điện thoại có động tĩnh. Lục Tử Tranh nghiêm túc kéo xuống bảng cài đặt của điện thoại, chắc chắn rằng điện thoại không nằm trong trạng thái yên lặng. Cô nghĩ, có lẽ Giang Hoài Khê có việc nên không nhìn thấy tin nhắn, chờ lát nữa vậy.

Lấy sách ra, đọc một lát, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Trực tiếp tắt điện thoại, đi tắm rửa.

Bước ra khỏi phòng vệ sinh đã là chuyện của nửa giờ sau, cô mở điện thoại lên, trên màn hình liền nhắc nhở một cái tin nhắn chưa đọc.

Mở ra, là lời từ chối của Giang Hoài Khê: Xin lỗi, mấy ngày nay tôi hơi bận, không đi được, giúp tôi hỏi thăm dì.

Nhất thời, Lục Tử Tranh cảm thấy có chút thất vọng và mất mát.

Hình như, đây là lần đầu tiên Giang Hoài Khê từ chối yêu cầu của cô trong nhiều năm qua, dĩ nhiên, cô cũng chưa từng cho Giang Hoài Khê cơ hội để từ chối cả. Có lẽ là bởi vì chưa hề cảm thụ được tư vị bị Giang Hoài Khê từ chối, trong một lúc, Lục Tử Tranh khó lòng thích ứng được.

Hôm sau, cô đến Phong Thượng hoàn thành phần công việc giao tiếp cuối cùng, lại đến trình diện một chuyến ở cơ quan phiên dịch, sau đó liền bắt xe về nhà mẹ. Vì là cuối tuần, Lục Tử Tranh ăn cơm xong bèn ở lại nhà mẹ cô. Cô tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường, nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ được.

Trên giường còn bày cái gối của Giang Hoài Khê ngủ lại ngày đó, cô yên lặng nằm ở bên trái gối của nàng, giường đơn, trong phút chốc đã biến thành giường đôi.

Lục Tử Tranh nghiêng người, yên tĩnh nhìn nó hồi lâu, sau đó, từng đấm lại từng đấm đánh vào chiếc gối đó: "Ai cho phép mày ở đây, chiếm đoạt hết cả giường tao rồi..."

Thế nhưng lại lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng vẫn chưa hề cất nó đi...

Ngày tiếp theo, Lục Tử Tranh bị điện thoại đánh thức. Mò điện thoại ra, dĩ nhiên lại là phụ đạo viên thời đại học đã lâu không liên lạc của cô, cô ngồi dậy một phát, như có 12 vạn tinh thần trả lời cuộc gọi.

Phụ đạo viên mời cô thứ bảy này về trường học tham dự liên hoan nhân 150 năm ngày thành lập trường, đồng thời, nếu có thời gian, muốn mời cô mở cuộc tọa đàm với các em sinh viên năm nhất, kể chuyện cô lên kế hoạch và vượt qua cuộc sống đại học như thế nào.

Lục Tử Tranh do dự mãi, nhưng vẫn dịu dàng từ chối thầy giáo: "Con thấy con không có khả năng cũng không có tư cách chỉ bảo cho các em ấy ạ, con tin rằng con đường của các em ấy sẽ không ngoằn nghèo như con, nhất định sẽ xuất sắc hơn so với con."

Đối phương không nói gì, tựa hồ cũng không vừa lòng với lời giải thích này.

Lục Tử Tranh buộc lòng phải chân thành nói: "Thầy à, thầy biết, con từ trước đến nay vẫn không biết tâm sự với người khác thế nào. Mà tất cả kế hoạch của con đối với đại học, chẳng qua chỉ là làm tốt bản thân, khiến cho người khác không còn lời nào để nói mà thôi."

Người thầy ấy thở dài, đành phải nói rằng: "Con đấy, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi nhỉ. Chuyện tọa đàm thầy không miễn cưỡng con, có thời gian thì nhớ tham dự liên hoan đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!