Cậu của Lục Tử Tranh biết được Lục Tử Tranh cùng Lục mẹ về Cư Châu, liền nhiệt tình mời hai người 30 tết đến nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Lục mẹ cười khéo léo từ chối, lại trả lời chờ mấy ngày đầu năm sẽ đến gõ cửa chúc tết đồng thời cùng nhau ăn bữa cơm gia đình.
Buổi tối ăn cơm tất niên của đêm 30 Tết, Lục mẹ bày đặt bát đũa trên vị trí trước đây của Lục ba trên bàn ăn, cười nói với Lục Tử Tranh rằng: "Không biết ba con có giận hay không đây, lâu vậy rồi không cùng ông ấy ăn một bữa cơm..."
Lục Tử Tranh giúp bà bưng thức ăn đi ra, khẽ cười đáp: "Ba chắc chắn sẽ không giận mẹ, ông ấy yêu mẹ không hết..."
Lục mẹ tỏ ý tán thành gật gật đầu, lại lắc đầu nói: "Ba con nên giận con, năm nay vẫn không dắt ai về ra mắt cho ông ấy, ông ấy đoán chừng đang chờ đến cuống lên rồi..."
Lục Tử Tranh ngồi xuống, múc chén canh cho Lục mẹ, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Mẹ, con đói, mau ăn cơm."
Lục mẹ bất đắc dĩ thở dài, một bên gắp thức ăn cho Lục Tử Tranh, một bên nhắc nhở: "Hoài Khê vừa gọi điện thoại chúc tết cho mẹ."
Động tác gắp thức ăn của Lục Tử Tranh hơi hơi dừng một chút, rầu rầu đáp một tiếng: "Vâng."
Lục mẹ nhìn dáng vẻ mềm nhũn không nhanh không chậm của cô, quyết định thọc cô một lát: "Tranh Tranh, tính nhẫn nại của Hoài Khê có ngày cũng sẽ dùng hết, có lúc, con cũng nên học chủ động và chịu thua."
Một tay Lục Tử Tranh cầm bát, ngón tay trỏ dọc theo miệng chén nhẹ nhàng vuốt ve một hồi, mới thấp giọng nói: "Mẹ, cho con thêm chút thời gian..."
Lục mẹ hơi run run, thời gian sao, không biết, còn có thể chờ đến lúc đó hay không. Nhưng bà vẫn cưng chiều nhìn Lục Tử Tranh, hé mắt cười nói: "Ừ, mẹ không ép con, trong lòng con hiểu rõ là được rồi. Thôi, ăn cơm đi."
Sau khi ăn xong cơm tối, Lục Tử Tranh cùng Lục mẹ đi vào nhà bếp, Lục mẹ rửa chén, cô ở bên cạnh giúp rửa bằng nước. Lục mẹ cảm thán nói: "Lại già thêm một tuổi rồi, sau này nếu mẹ không ở bên cạnh con, con cũng phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, để mẹ yên tâm, biết không?"
Lục Tử Tranh rửa nước xong, cũng không thèm lau khô tay, liền chìa tay ôm lên mẹ, cọ cọ trên cổ mẹ, làm nũng: "Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng mẹ phải luôn luôn ở bên cạnh con."
Lục mẹ bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, dời đầu cô sang, cầm khăn lông khô giúp cô lau tay, cười nói: "Vẫn như đứa con nít chưa lớn vậy."
Thu thập nhà bếp xong, hai người cùng nhau trở lại phòng khách xem tiết mục cuối năm. Nhưng mà vừa mới xem được một nửa, Lục mẹ bèn bảo bà hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước, chờ đến 12 giờ sẽ ra đốt pháo.
Hai ngày trước Lục Tử Tranh đã tổng vệ sinh cùng mua sắm đồ tết xong xuôi, giờ cô cũng có hơi mệt mỏi, tâm tư thì cũng không nằm trên chương trình cuối năm này, nên cũng tắt tivi trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô tựa ở trên giường, nghe âm thanh pháo hoa liên tiếp ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn mà xuất thần nhìn điện thoại di động.
Cô mở mục tin nhắn ra, ấn vào tên Giang Hoài Khê, lại kéo thanh cuộn lên lúc trước nhất, sau đó, một cái một cái lướt xuống mà quan sát.
Nhiều năm như vậy, tin nhắn giữa cô cùng Giang Hoài Khê đã lên đến hàng vạn tin, không biết tự lúc nào, cô bắt đầu không nỡ xóa bỏ tin nhắn Giang Hoài Khê gửi tới. Về sau, mỗi lần không gian dự trữ đầy, cô liền lấy ra một quyển vở, một tin rồi một tin sao chép qua, sau đó, lại xem lại một tin rồi một tin lần nữa mới xóa bỏ.
Cô lục lọi tin nhắn, nhớ lại những đoạn đối thoại ấy, những cảnh tượng kia, tâm bắt đầu dần dần mà an định xuống.
Kim giờ từ từ chỉ về 12 giờ, cô nghe thấy mẹ ra ngoài phòng chuẩn bị đi đốt pháo, tiếng chuông 12 giờ vừa vang lên, bốn phía liền vang lên tầng tầng lớp lớp tiếng pháo đinh tai nhức óc, sau đó, là một trận âm thanh đốt pháo hoa vang lên.
Lục Tử Tranh rốt cuộc mở khung chat ra, gửi một cái tin nhắn cho Giang Hoài Khê: "Năm mới vui vẻ."
Chỉ trong phút chốc, Giang Hoài Khê đã trả lời cô. Chỉ là, cũng chỉ mỗi bốn chữ đơn giản nhìn không ra tâm tình: "Năm mới vui vẻ."
Lục Tử Tranh cau mày nhìn bốn chữ này hồi lâu, lại xóa xóa rồi lại bỏ bỏ rất lâu trên khung chat, cuối cùng, thoát ra ngoài, vẫn không nói gì thêm.
Cô trước gửi thông điệp mừng năm mới cho Hứa Bách Hàm, đồng thời hỏi chị thời gian rãnh rỗi ở nhà, sau đó lại gửi thêm tin nhắn chúc tết cho một ít đồng nghiệp và nhóm người quen, cuối cùng sau khi nhận được hồi âm của Hứa Bách Hàm, Lục Tử Tranh liền đóng di động, tắm rửa đi ngủ.
Mùng một Tết, Lục Tử Tranh ăn điểm tâm, sau đó sẽ theo mẹ đến nhà cậu chúc tết.
Nhà ba Lục Tử Tranh mấy đời đơn truyền, vốn không có thân thích qua lại, bên phía Lục mẹ, cũng chỉ còn lại nhà cậu mà đi thăm viếng thôi.
Cậu mợ gặp được Lục mẹ liền vui mừng đến mù quáng, lôi kéo ngồi xuống định muốn ôn chuyện, Lục Tử Tranh ngồi ở phòng khách cùng họ một chốc, rồi cũng bị cô em họ lôi đi.
Khi còn bé quan hệ giữa cô và em họ cũng không tính là vô cùng thân thiết, nhưng bởi vì cậu rất quan tâm về phía mẹ con cô, hai nhà qua lại nhiều lần, ngược lại cũng xem như quen thuộc. Nhiều năm không gặp, bây giờ đứa em họ này lại có vẻ như rất thân thiết rất thích tiếp xúc với cô vậy.
Em họ thân thiết hỏi thăm tình hình đời sống, công tác của Lục Tử Tranh ở Lâm Châu, rồi trò chuyện việc nhà hồi lâu, sau mới do do dự dự lên tiếng hỏi: "Chị họ, sau này chị... Còn gặp Liên Huyên không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!