Xe rốt cuộc lái vào một tòa trang viên biệt thự ở vùng ngoại thành, người gác cổng xa xa nhìn thấy xe Giang Hoài Khê, liền mở cửa chính ra, mỉm cười gật đầu hỏi thăm về phía Giang Hoài Khê. Sau khi vào cửa, xe lại chạy thêm mấy chục mét mới lái vào ga
-ra, trong ga
-ra còn đỗ mấy chục chiếc xe, phần lớn đều là màu đen, màu xám bạc truyền thống, so sánh với đại trạch của nhà họ Giang, thật là ít khi thấy được.
Lục Tử Tranh xuống xe cùng Giang Hoài Khê ra ngoài, nhìn thảm cỏ bao la trước mắt mà hít sâu một hơi, nhìn Giang Hoài Khê tự giễu nói: "Tôi còn tưởng mình đi vào vườn Đại Quan [1] chứ, trên đường nếu có cử chỉ thất lễ gì, kính mong Giang tiểu thư đừng cười chê."
Giang Hoài Khê khẽ cười một tiếng nói: "Tuy rằng lúc đại học đi Cư Châu cùng cậu, thái độ của cậu khiến tôi vô cùng không vừa lòng, nhưng tôi làm người trước giờ đều đại nhân đại lượng, không tị nạnh so đo với cậu đâu. Tôi chắc chắn sẽ không giống như cậu, nhất định sẽ tận chức tận trách làm hướng dẫn viên du lịch thật tốt cho cậu."
Lục Tử Tranh thở dài một hơi, lắc đầu bảo: "Cô cần gì lừa mình dối người, nếu thật sự rộng rãi độ lượng, cô sẽ không nhớ mãi chuyện này, nhắc cho tới bây giờ."
Giang Hoài Khê giúp Lục Tử Tranh mang hai cái túi, dẫn Lục Tử Tranh đi về phía nhà chính, nhíu mày lên tiếng: "Đó là lần đầu tiên tôi rời khỏi Lâm Châu đi đến thành phố khác, hiển nhiên sẽ khắc sâu ấn tượng."
Giang Hoài Khê nói hời hợt, Lục Tử Tranh nghe thấy lại muôn phần ngạc nhiên. Cô cho rằng, người có xuất thân như Giang Hoài Khê như vầy, từ nhỏ tới lớn, du lịch nghỉ phép phải là chuyện thường như cơm bữa, danh lam thắng cảnh trong nước ngoài nước càng phải thuộc như lòng bàn tay, cùng cô đi Cư Châu cũng bất quá là nhất thời hứng khởi, ra vẻ hiếu kỳ đối với Cư Châu cũng chỉ là làm khó dễ bản thân cô thôi. Chẳng qua không đoán trước được, năm ấy lại là lần du lịch đầu tiên của Giang Hoài Khê.
Nghĩ như vậy, những việc không vui và tiếp đãi không chu đáo, thật khiến Lục Tử Tranh có vài phần ngại ngùng.
Lục Tử Tranh thoáng chần chừ một chút, rồi mới mở miệng mời: "Vậy khi nào cô có hứng thú, tôi sẽ dẫn cô đi Cư Châu lần nữa nhé?"
Giang Hoài Khê cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái, không chút lưu tình mà từ chối rằng: "Một chỗ chơi hai lần có gì vui." Ban đầu nàng không biết đó là vị trí khúc mắc của Lục Tử Tranh, khi đó chỉ mong có thể hiểu thêm Lục Tử Tranh một chút. Trong những năm này, nàng từ từ hiểu ra, Cư Châu tuy là quê hương Lục Tử Tranh, nhưng hồi ức ở đó của Lục Tử Tranh, thống khổ lại nhiều hơn hạnh phúc.
Nếu như nói lần đầu tiên là mạo phạm vô ý, vậy thì nàng làm sao có thể cho mình cơ hội lần thứ hai thương tổn Lục Tử Tranh được.
Lục Tử Tranh không biết tâm tư bách chuyển thiên hồi [2] như vậy của Giang Hoài Khê, nghe thấy nàng từ chối chặt như đinh chém sắt ý tốt của mình, nhất thời giận dữ, hừ nhẹ một tiếng cau mày nói: "Không đi thì không đi, coi như tôi chưa từng nói lời vừa rồi." Giang Hoài Khê quả thực không có một chút tình cảm nhân văn trong tư tưởng nào cả! Cư Châu cũng không tính là thành phố du lịch hot gì, thế nhưng, nơi đó dù sao cũng là quê hương của mình, tính kỷ niệm lớn hơn tính thưởng thức được không?
Giang Hoài Khê dừng một chút lại tiếp tục nói: "Coi như cậu nợ tôi một lần du lịch, chờ thêm đoạn thời gian rãnh rỗi, chúng ta cùng đi Phong Châu chơi." Nàng nhớ tới lúc công tác radio trong vườn trường, Lục Tử Tranh viết bản thảo, nàng phát thanh, Lục Tử Tranh năm lần bảy lượt viết phong cảnh và phong thổ đã từng đi qua ở Phong Châu, ngóng trông đối với Phong Châu, có thể thấy được đôi chút.
Lục Tử Tranh còn đang không vui lời từ chối lạnh lẽo cứng rắn vừa nãy của Giang Hoài Khê, sử dụng cách thức từ chối của Giang Hoài Khê, mạnh miệng trả lời: "Không đi, thị trấn nhỏ khu biên cương kia có gì vui."
Giang Hoài Khê cũng nhíu mày nhẹ giọng mô phỏng theo: "Hửm? Được, vậy không đi thì không đi, coi như tôi chưa từng nói gì."
Lục Tử Tranh cắn cắn môi, lại càng không vui vẻ: "Không đi thì không đi." Ý tứ giận dỗi lần này thật rõ ràng, bước chân đi vội hơn, vài bước sải qua phía trước Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê cong cong khóe môi im lặng nở nụ cười, thảnh thơi ở phía sau không nhanh không chậm theo sát.
Qua một cái chỗ rẽ, bước lên đường cuối đi về nhà chính, xa xa nhìn, Lục Tử Tranh có thể nhìn thấy cửa lớn cực to đang mở của biệt thự, trước cửa có một người phụ nữ duyên dáng sang trọng cao gầy đang đứng, ánh mắt sáng rực mà nhìn cô cùng Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê nhẹ giọng giới thiệu: "Đó là mẹ tôi."
Lục Tử Tranh đáp một tiếng "Ừm", có hơi khẩn trương, không tự chủ bước chậm lại.
Giang Hoài Khê phát giác ra, nhíu nhíu mày nghiêm túc nhắc nhở: "Cậu thấy mẹ tôi rồi, còn cố ý đi chậm như vậy, ưm, mẹ tôi có thể sẽ cảm thấy cậu không biết lễ phép."
Lục Tử Tranh chốc chốc bước nhanh hơn.
Giang Hoài Khê lại nói: "Mẹ tôi cảm thấy con gái phải dịu dàng nhàn thục, bước đi yêu kiều thướt tha, đi bộ cũng phải nhẹ nhàng, cậu đi nhanh như vậy, mẹ tôi có lẽ không thích thái độ như thế đâu."
Bước chân dưới chân Lục Tử Tranh lập tức trì hoãn, chân trái chậm lại, chân phải quá vội ngừng lại không được, một lần lơ đễnh bèn sắp ngã về phía trước.
Giang Hoài Khê nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra giữ chặt cô, đầy mặt đều là ý cười đùa cợt mà Lục Tử Tranh quen thuộc.
Lục Tử Tranh hung dữ đập một cái vào tay Giang Hoài Khê, cả giận nói: "Cô cố ý!"
Giang Hoài Khê bị đau rụt tay về, hít vào một ngụm khí lạnh bảo: "Bây giờ mẹ tôi thật sự nhìn thấy đó, bà sẽ không vui đâu."
Tư thái Lục Tử Tranh đoan chính, tựa như mỉm cười, bình tĩnh đi dạo, yên tĩnh trả lời nàng: "Thấy thì thấy thôi, mẹ cô nếu biết cô làm gì ở đây, khẳng định cũng sẽ cảm thấy nên đánh cô."
Giang Hoài Khê xoa xoa mu bàn tay, ý cười trong mắt, ồ, xem ra không còn khẩn trương thấp thỏm nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!