Buổi tối Lục Tử Tranh tắm rửa sạch sẽ ngồi ở trên ghế trong phòng sách, mở laptop tìm đài radio âm nhạc theo yêu cầu thường nghe, nhắm mắt lại cho tư tưởng chạy không cùng âm nhạc, nhỏ giọng mà khe khẽ ngâm nga.
Chủ đài rủ rỉ vài câu nói thú vị xong, sau là bài hát "Người Tuyết" của Phạm Hiểu Huyên: "... Em si ngốc, si ngốc mà chờ đợi, tuyết, từng hạt rồi từng hạt, mang đến duyên phận của em và anh, tình yêu của em vì anh mà nảy nở, bàn tay của anh chạm vào nỗi đau của em... Tuyết, từng hạt rồi từng hạt, rực rỡ giữa bầu trời lặng lẽ, em thấy mùa xuân sắp đến rồi, và khi đó, em cũng sẽ không còn tồn tại..."
Lục Tử Tranh mở mắt ra, dựa vào lưng ghế tựa, nhìn vành trăng tròn ngoài cửa sổ, yên tĩnh lắng nghe giọng hát ấm áp lẫn bi thương...
Cô kéo gần ghế tựa đến bàn học, ghế xoay chậm rãi dịch chuyển trên sàn nhà, phát ra một tiếng vang trầm nặng, bị chôn vùi ở bên trong giai điệu duy mỹ.
Lục Tử Tranh kéo ngăn kéo bàn học ra, lấy tấm hình Giang Hoài Khê đưa cô trong ngăn kéo, người tuyết vẫn đang cười.
"... Tuyết, từng hạt rồi từng hạt, rực rỡ giữa bầu trời lặng lẽ, em thấy mùa xuân sắp đến rồi, và khi đó, em cũng sẽ không còn tồn tại..."
Mùa xuân chung quy cũng sẽ đến, cuối cùng thì người tuyết cũng sẽ tan, sự đợi chờ cũng bất quá chỉ là sự uổng công...
Nhưng mà, Giang Hoài Khê nói với cô: "Ở đây, đóa hoa dùng vui sướng mà tưới nước, mãi mãi sẽ không héo tàn."
Từ lúc cô một lần lại một lần thất vọng, sớm đã hiểu cái ác ý sẽ mãi mãi tồn tại, nhưng, lời như vậy, lại được nói ra từ trong miệng Giang Hoài Khê vốn ít nói lời hay, vẫn khiến cô động tâm.
Lại như giờ đây khi cô nhìn ánh trăng tròn, ở thời điểm khác, nó chỉ là một trăng khuyết như cung, nhưng không thể bởi vì bạn đã thấy rất nhiều trăng khuyết, thì lại bỏ đi sự tồn tại của trăng tròn, đây là một vấn đề liên quan đến xác suất và vận mệnh.
Đáy lòng Lục Tử Tranh suy tư, có lẽ, Giang Hoài Khê chính là vành trăng tròn này, có lẽ, cô ấy có thể là một vận may của bản thân mình tuy xác suất rất nhỏ bé chăng?
Trong những năm này, Giang Hoài Khê luôn có vài lúc như vậy, khiến lòng Lục Tử Tranh chộn rộn, đáng tiếc, cô không có can đảm để thử...
Tâm tình càng kiềm chế càng ứ đọng, thì lại càng kêu gào muốn phóng thích ra ngoài. Hôm nay, sau nhiều năm quen biết với Giang Hoài Khê, rốt cục tình cảm bắt đầu muốn vượt lên trên lý trí, chiếm thế thượng phong rồi...
Nếu như cô lại thử lần nữa? Nếu như cô có can đảm để tin tưởng một lần, tin tưởng rằng Giang Hoài Khê sẽ không giống như những người khác? Nếu như, nếu như cô có can đảm, dốc thân một trận, đánh cược một lần rằng Giang Hoài Khê là may mắn một phần vạn của cô?
Giang Hoài Khê sẽ khiến cô thua sao?
Lục Tử Tranh nhìn vành trăng tròn ngoài cửa sổ, khóe môi hiện ra ý cười mơ hồ. Cô lật bức ảnh lại, rút ra một cây bút đánh dấu trên ống đựng bút của bàn học, ở mặt sau của nó, nghiêm túc viết xuống vài chữ đơn giản: Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thường quyên (1)
Vừa viết xong chữ "Quyên" cuối cùng, lúc định hạ xuống một dấu chấm tròn viên mãn, ngòi bút vừa đặt xuống, điện thoại đặt ở trên bàn sách lại bắt đầu rung động kịch liệt lên.
Lục Tử Tranh ngừng động tác, dùng dư quang quét qua một chút, ý cười nơi khóe môi, dần dần bắt đầu biến mất không còn tăm hơi...
Trên màn hình điện thoại, ở chỗ biểu hiện người gọi đến, lập lòe hai chữ lớn "Liên Huyên".
Cô nắm bút, nhìn hai chữ "Liên Huyên" ấy, thật lâu không hề phản ứng, luôn nghĩ rằng một giây sau điện thoại sẽ ngừng rung, hai chữ này sẽ biến mất không còn tăm hơi, điện thoại sẽ khôi phục lại sự yên lặng, tất cả, sẽ trở về nguyên dạng. Nhưng mà, điện thoại vẫn không chịu bỏ cuộc mà rung lên, không dừng không nghỉ...
Cuối cùng, cô vẫn buông xuống bút trong tay, thỏa hiệp mà nhận cuộc gọi đến.
Giọng nói của Liên Huyên, mang theo niềm vui vẻ không che giấu được: "Tử Tranh, cuối cùng cậu cũng tiếp điện thoại mình rồi..."
Giọng nói của Lục Tử Tranh, nhưng mang theo niềm khách sáo xa lạ: "Liên tổng, đã trễ thế này, có chuyện gì không?"
"Tử Tranh, nhất định phải có việc, mình mới có thể tìm cậu sao?" Giọng nói của nàng ta, là vẻ thất vọng mà Lục Tử Tranh nghe ra được.
Lục Tử Tranh vẫn không hề bị lay động: "Liên tổng?"
Liên Huyên cười khổ một tiếng, giọng điệu chua chát: "Mình muốn gặp cậu, Tử Tranh, mình ở bên ngoài tiểu khu cậu, xuống đây gặp mình có được không?"
Trong lòng Lục Tử Tranh không khỏi cười lạnh một tiếng, cô nhìn không rõ là Liên Huyên đang diễn trò gì, năm đó nàng ta nhẫn tâm tuyệt tình, sau cơn đau đớn khóc lóc thì cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, bây giờ, nàng ta lại liên tục lấy lòng cùng dây dưa, lại là vì cái gì, cô nhìn không rõ.
Là áy náy đối với người bị nàng ta tổn thương của năm đó sao? Không, đến nay, nàng ta đều biểu hiện như hai người chỉ là bạn học bình thường chưa bao giờ xảy ra chuyện không vui.
Là ám chỉ đối với người đã từng thích nàng ta của năm đó sao? Buồn cười, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng ta hôm qua cũng không phải là vật trang trí.
Bất luận Liên Huyên của bây giờ đang cất giấu tâm tư gì, Lục Tử Tranh cũng đã không còn tâm sức và hứng thú để đi tìm hiểu nữa. Giọng nói cô lạnh nhạt định muốn từ chối, nhưng Liên Huyên như phát giác ra, giọng nói nhu nhược cầu khẩn rằng: "Tử Tranh, đừng quyết tuyệt với mình như vậy có được không, hôm nay, là sinh nhật của mình, xem như, thỏa mãn một ước nguyện của mình có được không..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!