Quan sai vội vàng chạy tìm đại phu tới. Vừa vào họ nghe được một tiếng vang lớn.
Mộ Dung Trường Tình vỗ một cái đánh nát một cái ghế, mảnh gỗ nhỏ đầy đất.
Đại phu chạy vào đã thấy Dương lão gia không nhúc nhích, cũng không cần đi qua đi xem, đã lắc lắc đầu, ý là tuyệt đối không cứu được.
Mộ Dung Trường Tình vẫn đứng nhìn thi thể Dương lão gia. giống như muốn biến thành tượng đá. Nghê Diệp Tâm đi qua túm lấy Mộ Dung Trường Tình, sau đó đem hắn từ trong phòng ra ngoài.
Trong nha môn mau chóng loạn lên. Tuy rằng Dương lão gia giết người, nhưng ở trong mắt mọi người dân trong vùng, ông ta chính là đại thiện nhân.
Nghê Diệp Tâm đem Mộ Dung Trường Tình kéo về phòng, bọn họ còn chưa đi liền nghe được tiếng khóc thét của Dương đại tiểu thư, tiếng khóc thật sự thê thảm. Dương gia vốn dĩ hưng thịnh, nhưng đầu tiên là công tử qua đời, hiện tại Dương lão gia mất, Dương đại tiểu thư coi như lẻ loi một mình, nghĩ thật là đáng thương.
Nghê Diệp Tâm muốn thở dài, bất quá nhìn biểu tình của Mộ Dung Trường Tình lại bị nghẹn, tiếp tục đi trở về.
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt phi thường kém. Nghê Diệp Tâm hoài nghi hắn sẽ đem toàn bộ nha môn hủy diệt. Vừa rồi chỉ là hủy đi một chiếc ghế, quả thực chính là hạ thủ lưu tình.
Dương lão gia trước khi chết chỉ nói mấy câu như vậy, đúng là làm Mộ Dung Trường Tình không thoải mái. Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh nghe được rành mạch, cũng không hiểu ra sao.
Dương lão gia trước kia đã làm cái gì? Ông ta nói mình vốn dĩ nên chết, không thể biết sai lại sai là sao?
Dương lão gia trước kia cũng không biết Mộ Dung Trường Tình, điểm này Nghê Diệp Tâm dám khẳng định. Dương lão gia khi biết hắn họ Mộ Dung bỗng nhiên thái độ biến chuyển.
Ông ta vì cái gì không quen biết Mộ Dung Trường Tình lại gọi hắn là ác quỷ? Ông ta chết đã mang theo bí mật thế nào?
Nghê Diệp Tâm cảm giác đầu trống rỗng, không có manh mối hoàn toàn không nghĩ ra cái gì.
"Rầm"
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, một mình vào phòng đóng cửa lại. Nghê Diệp Tâm ở cửa đứng một lát, cảm thấy lúc này không nên đi quấy rầy hắn mới tốt.
"Xì....."
Nghê Diệp Tâm vừa muốn xoay người, liền nghe được tiếng Bắp. Bắp lúc này ở dưới chân Nghê Diệp Tâm, đang trông mong nhìn cửa phòng, xem ra chưa kịp đi vào đã bị Mộ Dung Trường Tình nhốt ở bên ngoài.
Bắp trong một bộ dạng đáng thương hề hề.
Bất quá Nghê Diệp Tâm biết, một con rắn đáng thương tuyệt đối là biểu hiện giả dối!
Bắp dùng hai mắt nhỏ nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm xoay người muốn đi, Bắp liền theo sau. Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cảm thấy, mắt Bắp giống như rơi lệ? Sao lúc này Bắp lại có bộ dạng giống Bắp Rang vậy?
Có gì đó sai sai!
Bắp không chỗ để đi, đáng thương đi theo Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm đẩy cửa phòng, Bắp Rang liền vọt ra, làm nũng ghé vào bên chân Nghê Diệp Tâm cọ cọ. Rồi đột nhiên liền thấy được Bắp! Bắp Rang quả thực giống như là gặp được kẻ thù truyền kiếp.
"Gâu"
Bắp Rang kêu to một tiếng, nhảy lên thật cao quay đầu chạy về phía sau trốn. Nghê Diệp Tâm nhịn không được nói:
"Bắp Rang, ngươi rốt cuộc là thỏ hay là chó, động tác vừa rồi sao đáng hổ thẹn như thế?"
Bắp ở bên chân Nghê Diệp Tâm nhìn Rắp Rang sợ sệt mà rung đuôi đắc ý, hiển nhiên muốn lập tức đuổi theo trêu chọc Bắp Rang. Bắp Rang bị kinh hách chạy lòng vòng ở trong phòng.
"Bắp, không được ức hiếp Bắp Rang. Ngươi dám khi dễ nó, ta liền đem ngươi ném về chỗ chủ nhân của ngươi!"
Cũng không biết Bắp nghe hiểu hay là bị biểu tình độc ác của Nghê Diệp Tâm dọa, nó thành thật không ít. Tuy rằng vẫn rất muốn truy đuổi Bắp Rang nhưng cuối cùng thành thật rút vào phía dưới một cái ghế, thoạt nhìn hình như là kẻ hiền lành bị người ta khi dễ.
Đây cũng là ảo giác……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!