Mộ Dung Trường Tình đã làm hỏng cả bó đũa, vẻ mặt lãnh khốc làm tiểu nhị và chưởng quầy đều trốn sau quầy run rẩy. Họ đâu đám liều mạng đi trêu chọc Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy thế lập tức nói:
"Mộ Dung đại hiệp, ta tốt xấu gì cũng từ phủ Khai Phong tới, vậy mà hiện tại biểu tình mọi người nhìn chúng ta thật giống như là gặp thổ phỉ vậy."
"Chỉ cần ngươi câm miệng lại, chuyện gì cũng không xảy ra."
"……"
Nghê Diệp Tâm im lặng uống trà. Một lát sau, tiểu nhị run run rẩy rẩy bưng món ăn lên.
Một bàn đồ ăn đầy ắp, nhiều như là cho heo ăn, tất cả món ăn đều có ngọn. Có lẽ cảm thấy bọn họ không dễ chọc cho nên không dám chậm trễ.
Nghê Diệp Tâm nhìn bàn ăn liền nói:
"Nơi này thật là hào phóng, ăn không hết có thể gói mang đi sao?"
"Câm miệng."
Nghê Diệp Tâm cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, gắp một miếng cá Tây Hồ nấu dấm cho vào miệng.
"Ăn ngon, ăn ngon, ở quê của ta hương vị không được thế này, Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối sẽ thích."
Nghê Diệp Tâm tán thưởng, liền nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp không vui, đang cau mày hung tợn nhìn chằm chằm mình.
Nghê đại nhân không biết vì sao, hoàn toàn không hiểu mình rốt cuộc lại làm sai cái gì.
Kết quả đảo mắt qua tức khắc bừng tỉnh ngộ. Ống đũa trống không, trên mặt đất là một đống đũa bị bẻ gãy. Hai chiếc đũa may mắn còn nguyên vẹn chính là đôi đũa trong tay Nghê Diệp Tâm. Cho nên Mộ Dung đại hiệp không có đũa để dùng.
Nghê Diệp Tâm "Phụt" một tiếng liền bật cười.
"Mộ Dung đại hiệp cũng không nên trách ta, đũa là do đại hiệp bẻ gãy."
"Câm miệng."
Mộ Dung Trường Tình đã bực bội lại xấu hổ nên biến thành nổi giận.
"Nếu không ngại thì chúng ta dùng chung một đôi đũa. Đại hiệp ngồi xuống bên cạnh ta, hay ta sang ngồi bên đó. Ta sẽ gắp một miếng cho ta, rồi đút một miếng cho đại hiệp....."
"Ngươi câm miệng cho ta."
Mặt Mộ Dung Trường Tình đen muốn chết. Nghê Diệp Tâm lại vui vẻ cười như điên.
"Vậy thì đại hiệp chỉ có thể nhìn ta ăn."
"Đi, gọi tiểu nhị lấy đũa cho ta."
Nghê Diệp Tâm chà mông ở trên ghế, không có đứng lên.
"Ta không đi, ai bẻ gãy đũa thì người đó đi."
Trên trán Mộ Dung Trường Tình đã nổi gân xanh, thô bạo nói:
"Đi ngay."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe cúi đầu nở nụ cười.
"Mộ Dung đại hiệp có nhớ rõ lúc trước ta đã nói gì không? Tính cách của đại hiệp có đặc điểm là dễ dàng thẹn thùng. Hiện tại đại hiệp đang thẹn thùng phải không? Cho nên mới không tự mình gọi người lấy đũa à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!