Mộ Dung Dục trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía Nghê Diệp Tâm.
"Đại nhân đang uy hiếp ta sao?"
Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu.
"Ta đang quan tâm công tử. Tuy rằng chúng ta bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì. Nhưng Mộ Dung Trường Tình đối với công tử tình cảm rất sâu, hắn cảm thấy mình có lỗi với công tử quá nhiều, lại không biết làm như thế nào hoàn lại."
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên đem Mộ Dung Trường Tình kéo ra, biểu tình của Mộ Dung Dục cuối cùng đã thả lỏng một ít.
Mộ Dung Dục thong thả ngồi xuống. Đầu tiên là sờ cái trán một chút, sau đó lại theo bản năng sờ cổ một chút, cuối cùng nâng tay sờ gáy một chút.
Nghê Diệp Tâm bất động đánh giá hắn động tác của đối phương. Mộ Dung Dục hoàn toàn không có ý thức được, tất cả đều làm theo bản năng, nhưng cũng đủ phản ánh thái độ hiện tại của hắn là do dự bàng hoàng.
Nghê Diệp Tâm không chờ hắn mở miệng, đã lên tiếng trước.
" Buổi tối ở Hạ phủ là chính ngươi gây thương tích cho mình, đúng hay không?"
Mộ Dung Dục chấn động, thân thể rõ ràng run lên một chút, chấn kinh nhìn về phía Nghê Diệp Tâm, rồi nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Nghê Diệp Tâm.
"Ta không biết đại nhân đang nói cái gì."
"Rất nhiều người tin tưởng thế giới này có quỷ, nhưng ta không tin. Ta chỉ tin tưởng một việc là có rất nhiều người làm chuyện sai lầm không muốn chịu trách nhiệm, nên đem sự tình đẩy hết lên đầu ma quỷ."
Mộ Dung Dục mấp máy môi không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.
"Chuyện cây trâm bị quỷ ám là Mộ Dung công tử cố ý diễn xuất phải không? Kỳ thật trâm ngọc không có gì bất thường, cũng không có tự di động, là có người lặng lẽ di động. Còn nữa buổi tối……"
Nghê Diệp Tâm vừa nói vừa đánh giá biểu tình của Mộ Dung Dục.
"Còn nữa buổi tối ngày đó, kẻ ra tay gây thương tích cho công tử chính là công tử. Tuy rằng võ công mất hết, nhưng công tử là người chuyên dùng độc, hạ thuốc mê người nằm bên cạnh mình thật dễ dàng, không phải sao? Thừa dịp hắn ngủ, lặng lẽ xuống giường đi ra gian ngoài, sau đó dùng cây trâm ngọc đâm vào cổ của mình. Vì sợ Hạ Hướng Thâm có hoài nghi, nên dùng lực khá lớn.
Tạo miệng vết thương xong, lại làm ra động tĩnh lớn, rồi giả bộ té xỉu để Hạ Hướng Thâm phát hiện."
Mộ Dung Dục mấp máy môi, giống như không muốn nghe nữa.
"Hạ đại hiệp tuy rằng võ công cao, nhưng hắn không bao giờ gạt Mộ Dung công tử, đúng hay không? Đêm qua Hạ đại hiệp đi ra ngoài, Mộ Dung công tử tất nhiên biết, đúng hay không? Thậm chí…… rất có khả năng trộm đi theo hắn ra ngoài. Cho nên thời điểm sau nữa đêm, phòng này rất có thể không có ai, mà trong khoảng thời gian đó có một người nhân cơ hội vào đây, người kia trộm cây trâm ngọc đúng hay không?"
Rốt cuộc Mộ Dung Dục cũng có phản ứng, nhìn Nghê Diệp Tâm thật lâu, rồi tự cười một tiếng.
"Đúng vậy, Nghê đại nhân không hổ là Nghê đại nhân, không có gì có thể giấu giếm được."
Mộ Dung Dục nắm chặt quyền, như hạ quyết tâm.
"Tối hôm qua sau nửa đêm, Hướng Thâm đột nhiên thức dậy rời đi, ta lặng lẽ đi theo phía sau, nhưng khinh công Hướng Thâm rất tốt, ta lại không còn võ công căn bản đuổi không kịp. Ta rời đi vội vàng, không có vấn tóc, trâm cài đặt ở trên bàn, khi ta trở lại trâm cài đã không thấy……"
"Xem ra ta đoán không có gì sai."
"Nghê đại nhân, Hướng Thâm không có giết Ngụy thiếu gia, Hướng Thâm …… đêm hôm qua đi khỏi phủ."
"Ta đoán được. Tuy rằng công tử không đuổi theo hắn, nhưng là người hiểu hắn, cho nên dù không đuổi kịp cũng biết hắn đi nơi nào."
Mộ Dung Dục gật đầu.
" Thời điểm ta trở về, đẩy cửa phòng ra liền phát hiện có chỗ không thích hợp. Trong phòng có mê dược, có người đốt mê dược thổi vào phòng. Chút mê dược này đối với ta mà nói quả thực không đáng giá nhắc tới. Nhưng ta phát hiện trâm ngọc không còn…… Ta không biết là ai cầm trâm ngọc đi."
"Còn có một vấn đề cuối cùng, Mộ Dung công tử vì cái gì muốn đâm bị thương chính mình?"
Mộ Dung Dục ngậm miệng không nói, sau chốc lát mới nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!