Thấy người ta tức giận, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, Nghê Diệp Tâm có chút thất vọng, nhưng cũng thấy may mắn. Nếu như không phải do mình "bị thương chưa lành", e rằng Mộ Dung Trường Tình đã đánh đến mức quỳ xuống đất xin tha thứ.
Vụ án cơ bản sắp kết thúc, Mộ Dung Trường Tình cũng bỏ đi mất, Nghê Diệp Tâm không thể làm gì khác hơn là vỗ tay một cái, chuẩn bị trở về phủ Khai Phong để chuẩn bị đi điều tra mấy vụ án nơi khác.
Có Trì Long cùng Triệu Doãn giám sát Tần đại thiếu gia cùng Trương thị. Nghê Diệp Tâm trở về phủ Khai Phong ngủ một giấc, dù sao tối qua "ngắm trăng" cả đêm trên nóc nhà, không có ngủ được, bây giờ eo mỏi lưng đau thống khổ đến mức không thể nói nên lời.
Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc, tỉnh dậy thì trời đã tối. Đưa tay ra lần mò muốn ngồi dậy, nhưng khi nghiêng người Nghê Diệp Tâm lại cảm giác có một vật từ trong ngực của mình rơi ra.
Nghê Diệp Tâm nhanh tay chụp lấy, trên tay truyền đến cảm giác trơn mịn, thì ra là khối ngọc bội mà Mộ Dung Trường Tình đưa cho.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn ngọc bội trong tay, đôi mắt trợn thật lớn, nhìn ngọc bội đến xuất thần.
Khi còn nhỏ Nghê Diệp Tâm đã từng nhìn thấy đồ án này, chỉ sợ cả đời này cũng không quên được nó, dù sao vì nó mà cuộc đời của Nghê Diệp Tâm thay đổi rất lớn. Nhưng mà… Nghê Diệp Tâm cũng không dám xác định chính xác, vì dù sao bây giờ mình đang ở thời Tống, cách thời hiện đại gần ngàn năm. Thời gian chênh lệch lớn như vậy, Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy sửng sốt.
Cầm ngọc bội tỉ mỉ quan sát hồi lâu, cuối cùng Nghê Diệp Tâm thở dài. Sau chuyện đó, Nghê Diệp Tâm liền muốn làm một cảnh sát, mục đích cuối cùng là điều tra chuyện đó. Mà bây giờ hoàn toàn không biết mình có thể trở về hiện đại hay không, nhìn thấy được một đồ vật giống như đã từng nhìn thấy thì có ích lợi gì?
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân, chạy thật gấp gáp. Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi dậy, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên liền thấy Trì Long hấp tấp chạy vọt vào.
Trì Long lớn tiếng nói:
"Nghê đại nhân, hung thủ tự chui đầu vào lưới, đã có chứng cứ xác thực rồi!"
Nghê Diệp Tâm cười cười.
"Đó là đương nhiên."
"Hiện tại Triệu Doãn đang ở bên kia, Nghê đại nhân, chúng ta mau chóng tới đó đi!"
"Đã hơn nửa đêm, ta không muốn đi, các ngươi mang hung thủ về kết án là được rồi."
"Hả? Đại nhân, ngài không tới xem hung thủ là người nào sao?"
"Có cái gì để xem chứ. Tần đại thiếu gia là hung thủ, Trương thị là đồng lõa. Áo ngoài bị mất của Tần lão gia nhất định là có dính máu, bị hai người kia xử lý. Ta nói cho bọn họ biết bên trong chiếc áo kia có thư, bọn họ nhất định sẽ đi tìm lại. Ngươi nghĩ xem, tuy rằng Tần đại thiếu gia về tình về lý sẽ kế thừa Tần gia. Thế nhưng quản gia mới là người có quyền thực sự. Tần đại thiếu gia sao có thể cam tâm, có di chúc thì bọn họ có thể hòa nhau.
Bọn họ mặc dù biết sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn bí quá hóa liều, chuyện này rất bình thường."
Trì Long lộ ra bộ mặt tỉnh ngộ.
"Nghê đại nhân thực sự là thần cơ diệu toán."
"Hơn nữa hai người kia vốn dĩ cũng không thông minh lắm, tố chất cũng không được tốt. Lúc triệu tập mọi người nghe ta nói, biểu hiện của bọn họ quả thực có trăm ngàn chỗ hở, biểu hiện đáng nghi, hành động nhỏ hay lời nói đều tiết lộ ý nghĩ của bọn họ. Quả thực có thể nói là vô cùng dễ đoán."
Trì Long liền lộ ra vẻ mặt kính phục.
"Nghê đại nhân thực sự là…"
Nghê Diệp Tâm khoát tay một cái.
"Mau đi đi, không cần ở đây nịnh bợ. Ta sợ một mình Triệu Duẫn không thể lo hết. Hôm nay làm cho xong vụ án này, ngày mai chúng ta phải khởi hành."
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
Trì Long vừa đi, Nghê Diệp Tâm liền quay đầu lại nhìn lên nóc nhà. Quả nhiên trên nóc nhà có một người toàn thân màu trắng đang đứng một cách quang minh chính đại, vạt áo bay bay thoạt nhìn đặc biệt tiêu sái, hoàn toàn không giống như khách không mời mà đến.
Nghê Diệp Tâm tươi cười, nhảy lên nóc nhà.
"Mộ Dung đại hiệp, sao lại tới đây, ta chỉ ngủ một lát đã nhớ ta rồi sao?"
Mộ Dung Trường Tình mặt không chút cảm xúc, liếc mắt nhìn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!