Hoàng nữ sĩ câm nín trước ba chữ "nhân dân tệ".
Cố Bạch nhìn ánh mắt của cô, hơi sốt ruột, cái tay níu vạt áo nắm càng chặt hơn.
Cậu mấp máy môi, cẩn thận thử dò hỏi: "Mắc… mắc quá ạ?"
"Không không không, không có đâu." Hoàng Diệc Ngưng vội xua tay, sợ bé con trung thực này lại ngu đột xuất hạ giá tiếp.
Lương tâm của cô sẽ đau lắm đó.
Hai mắt Cố Bạch toả sáng: "Vậy…"
"Ý của tôi là một ngàn rẻ quá." Hoàng Diệc Ngưng nói.
Cố Bạch "a" một tiếng: "Nhưng tôi vẫn chưa tốt nghiệp, cũng không có kinh nghiệm làm việc…"
"Chi phí của một bức tranh sơn dầu không thấp, đừng nói là cậu định dùng vật liệu cơ bản nhất cho tôi nhé?" Hoàng Diệc Ngưng nói.
Cố Bạch bị đâm trúng tim đen nên hơi rụt cổ lại.
"Tôi muốn vật liệu tốt nhất." Hoàng Diệc Ngưng yêu cầu, "Giá bao nhiêu?"
Trong lòng Cố Bạch bùm bùm tính giá gốc của các loại dụng cụ vật liệu, nhỏ giọng: "Năm… năm ngàn?"
Hoàng Diệc Ngưng nhìn Cố Bạch, cảm thấy lương tâm mình thật đau.
"Được rồi, trả cho cậu mười lăm ngàn, cứ quyết định như vậy đi!" Cô dứt khoát ra giá.
Tối hôm qua cô đã xem qua tranh Cố Bạch vẽ, tốt hơn nhiều so với cô, còn lộ ra một luồng linh khí mà tranh người bình thường không có.
(*) Hoạ Bì biết vẽ, vì họ phải tự sửa da cho mình mà.
Tranh sơn thuỷ mây mù mông lung lại hoà hợp, vẽ tĩnh vật rất chân thực, còn vẽ người lại sinh động như thật, ngay cả ánh mắt cũng hết sức linh hoạt, giống như người sống muốn bước ra khỏi bức tranh.
Dùng mười lăm ngàn nhân dân tệ để mua một bức tranh như thế, Hoàng Diệc Ngưng cảm thấy lương tâm của mình đau vô cùng.
Cô nghĩ đến những bức tranh kia, cảm thấy nếu kiểm tra huyết thống của bé con này, chỉ sợ là rất ghê gớm.
Nhưng cái tính cách này…
Cũng tốt, chính tính cách chân thành lại đơn thuần này mới có thể vẽ được những bức tranh tràn ngập linh khí và sinh động như vậy.
Hoàng Diệc Ngưng nhìn dáng vẻ bối rối mất tự nhiên sau khi nghe thấy giá tiền của Cố Bạch, cô hỏi: "Cậu thiếu tiền sao?"
Cố Bạch sững sờ, cậu ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ vì bị vạch trần sự thật trong ví tiền của cậu trống rỗng.
"Cũng không thiếu tiền đâu." Cậu nhỏ giọng lầm bầm, "Tháng sau tôi có việc làm rồi."
Cho nên thật ra vẫn thiếu tiền.
Hoàng Diệc Ngưng giật mình.
Thật ra tình huống này rất bình thường, người lớn trong nhà thường đá đám nhỏ ra khỏi nhà để rèn luyện, để cho đứa nhỏ nhà mình vào đây sống để có một chỗ ở an ổn đã rất tốt rồi. Phải biết rằng có không ít tiểu yêu quái đi ra ngoài rèn luyện thiếu chút nữa đã chết đói ở đầu đường do chưa quen cuộc sống ở đây.
Hoàng Diệc Ngưng nhìn dáng vẻ thành thật của Cố Bạch, cô cảm thấy nếu mình tăng giá thì có lẽ Cố Bạch cũng không chịu nhận, vì thế cô đành đi đường vòng, hỏi Cố Bạch: "Những bức tranh treo trên lầu 2 có bán không?"
"Có bán!" Cố Bạch gật đầu một cái, sau đó mới phản ứng lại, "Chị muốn mua ạ?"
Hoàng Diệc Ngưng gật gật đầu: "Bao nhiêu tiền một bức?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!