Thoáng cái đã hai năm trôi qua. Jungkook giờ đã là sinh viên năm cuối khoa mỹ thuật, cuối tháng này em chính thức tốt nghiệp và chuẩn bị bắt đầu cuộc sống của một người trưởng thành, không còn những tháng ngày vô lo vô nghĩ nữa, từ giờ phút này em phải cố gắng hơn nữa để tự lo cho cuộc sống của mình.
Jungkook đã tìm được nơi làm việc sau khi tốt nghiệp. Tiền bối trong trường có mở một phòng tranh nên muốn mời em về làm việc, lương tuy không cao nhưng môi trường làm việc rất thoải mái, giờ giấc không ép buộc. Vậy là em gật đầu đồng ý ngay, em không quan tâm đến vấn đề tiền bạc, quan trọng là cảm thấy làm việc thoải mái và phù hợp là được.
2
Nhân lúc chưa đi làm chính thức, em đã vẽ vài bức tranh trưng bày ở phòng tranh, kết quả có vài vị khách vào xem tranh rồi mua hết số tranh của em với giá khá cao, bước đầu làm việc cũng rất thuận lợi đó chứ. Làm ra tiền từ chính sức lực của bản thân đúng là tuyệt vời.
Ngày mai đã là ngày tốt nghiệp của em nhỏ, tối đó em nằm bên cạnh liên tục nhắc nhở vì sợ hắn quên mất, chú Kim vừa làm việc vừa gật đầu, tay vuốt nhẹ tóc em rồi áp đầu em nằm lên ngực mình. Jungkook muốn ngày quan trọng của bản thân sẽ có đầy đủ tất cả mọi người. Bốn năm vất vả cuối cùng cũng được trả công xứng đáng rồi.
Hôm sau công ty có cuộc họp gấp nên buộc hắn phải đến ngay. Cuộc họp diễn ra suốt mấy tiếng liền, không khí vô cùng căng thẳng, những người ngồi trong phòng còn chẳng dám thở mạnh. Kim Taehyung vì vậy mà quên bén đi buổi lễ tốt nghiệp của em nhỏ.
Jungkook chụp ảnh với gia đình và bạn bè xong lâu rồi mà hắn vẫn chưa đến. Nhìn vào đồng hồ thì thấy trễ mười lăm phút, có lẽ do kẹt xe nên hắn đến trễ, em đinh ninh là vậy rồi quay vào ngồi chờ thêm. Kết quả chờ thêm bốn mươi lăm phút cũng chẳng thấy bóng dáng kia đâu.
Bên này hắn bước ra khỏi phòng họp với vẻ mặt mệt mỏi. Chợt nhớ ra chuyện gì đó, giơ đồng hồ lên xem, trời ạ, buổi lễ tốt nghiệp của Jungkook diễn ra hơn một tiếng trước rồi. Không chờ đợi thêm, hắn chạy như bay ra xe lái nhanh đến trường đại học. Đỗ xe vào bãi, hắn chạy bạt mạng vào trong, nhìn thấy em đứng một góc trông ngóng làm hắn cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Jungkook, tôi xin lỗi, do công ty có cuộc họp nên tôi quên mất."
"Không sao đâu, chú đến rồi vậy mau chụp ảnh rồi về thôi."
"Tôi xin lỗi, xin lỗi em."
"Có gì mà phải xin lỗi chứ."
Em đi đến khoác tay hắn chụp một bức ảnh, vẫn may là kịp lúc chụp ảnh kỉ niệm nếu không ngày quan trọng nhất của em không còn ý nghĩa gì nữa rồi, chỉ là ngày quan trọng như vậy Kim Taehyung lại có thể quên sao?
Từ hôm trở về nhà sau buổi lễ tốt nghiệp, Jungkook không thèm nói với hắn câu nào. Cả ngày cứ im lặng như vậy, lúc thấy hắn đi làm về liền bỏ về phòng, lúc ngủ cũng không ôm hắn như mọi ngày. Vậy mà nói là không giận đấy.
Kim Taehyung biết mình có lỗi nên không trách em, chuyện này đúng thật là lỗi của hắn, bản thân đã hối lỗi mấy hôm nay nhưng có vẻ em không chú ý đến thì phải. Hắn mua thật nhiều món em thích vậy mà em chẳng động đến một miếng, cố gắng bắt chuyện rồi nhận lại sự im lặng của đối phương, hơn một tuần nay hắn còn chưa hôn được bạn nhỏ của mình cái nào.
Chú Kim nào đâu biết bạn nhỏ của chú đang chuẩn bị một kế hoạch trả thù vô cùng tàn nhẫn.
Sáng nay lúc vừa từ phòng họp trở ra Kim Taehyung nhận được cuộc gọi video từ em, nghĩ rằng em đã tha lỗi cho mình hắn vội vàng bắt máy, bên kia màn hình là thân hình vô cùng quyến rũ, Jungkook chỉ quay từ cổ trở xuống chứ không quay mặt mình. Em lấy trộm áo sơ mi của hắn mặc vào, ác hơn là em cố tình không mặc quần, cả phần thân dưới vỏn vẹn được cái quần lót che đi phần nên che.
2
Cơ thể hắn bắt đầu nóng lên khi nhìn thấy cảnh xuân trước mắt, ngọn lửa bên trong như muốn đốt cháy cả cơ thể, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn mất khống chế đến vậy rồi. Cố bình tĩnh nhìn vào màn hình điện thoại xem em sẽ làm gì tiếp theo.
Jungkook cởi bỏ ba cúc áo đầu, đến đó em dừng lại không cởi thêm nữa, dù vậy hắn vẫn thấy rõ đầu ngực hồng hào qua lớp áo mỏng. Hắn nắm chặt điện thoại cố giữ bình tĩnh hết mức, cái điện thoại đáng thương suýt chút vỡ tan tành, nhưng giờ hắn không thể để nó hư được, nếu không người hư là hắn.
Em nhỏ bắt đầu ngồi lên giường, hai chân mở rộng sang hai bên, nhẹ nhàng cởi bỏ quần lót quăng lên giường, bộ phận nhạy cảm hiện lên rõ ràng trên màn hình của hắn. Người khác nhìn thấy có lẽ nghĩ hắn xem phim bậy bạ cũng nên.
"Em bày trò gì vậy hả Jeon Jungkook?"
Không có bất kỳ câu trả lời nào cho câu hỏi này. Em nhếch miệng cười một cách thoả mãn, tiếc là hắn không thấy được biểu cảm này. Ngón tay trắng hồng lần mò xuống bên dưới, chà xát một lúc lâu bên ngoài miệng huyệt, đến khi cảm thấy ổn em liền cho một ngón tay vào, chỉ là nó có hơi khô nên lúc vào gây ra cảm giác đau rát. Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu liền cau mày.
"Đồ ngốc này sao không dùng gel mà đã đi vào, em sẽ bị thương đó."
Càng nghe như vậy em càng đẩy ngón tay vào sâu hơn, lúc cả chiều dài đi hết vào trong vội thở hắt một hơi, giữ im một lúc để miệng nhỏ làm quen với ngón tay xinh đẹp. Một lát sau mới bắt đầu di chuyển ngón tay ra vào, ban đầu em di chuyển rất chậm vì sợ nó làm em đau, lát sau cảm thấy không có gì nguy hiểm mới đẩy nhanh tốc độ. Âm thanh nhóp nhép lọt đến tai hắn, thề với trời đất, đây chính là thứ âm thanh êm tai nhất trên đời.
"Ưm... hức... chú ơi... chú ơi...ư..."
1
"Tôi đây."
Miệng huyệt đỏ hồng dần tiết ra thứ chất lỏng trong suốt, mỗi lúc lại một nhiều hơn, nhờ vậy mà quá trình ra vào thuận tiện hơn rất nhiều. Ga giường bị em làm ướt một mảng lớn, bạn nhỏ của hắn ra nhiều nước thật nha, đúng là hư hỏng quá rồi. Mặc kệ người kia khổ sở ra sao, Jungkook cho thêm một ngón vào trong, lát sau lại cho thêm một ngón nữa, miệng nhỏ được nong rộng không tránh khỏi cảm giác trướng.
Ba ngón tay vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của em, so với cái của hắn thì ba ngón tay vẫn thua xa, em chịu được cái đó của hắn chả lẽ lại không chịu được ba ngón tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!