Chương 40: Yêu Em Rất Nhiều

Về đến nhà Kim Taehyung kéo em đi một mạch lên phòng, mạnh tay đóng cửa lại, em nhỏ đứng một bên không dám ngẩng mặt nhìn hắn, em nắm chặt lấy vạt áo, bộ dạng bây giờ muốn giận cũng không được.

"Điện thoại đâu?"

"Điện thoại, điện thoại, a em nhớ rồi."

Em lật đật chạy đến lấy điện thoại từ trong áo khoác, lúc sáng có tiết của vị giáo sư khó tính nên phải bật chế độ im lặng, tan học liền bị mẹ hắn cho người đưa đến công ty nên chưa bật lại kịp. Hơn cả chục cuộc gọi nhỡ như này đủ hiểu chú Kim lo lắng cho em ra sao.

Bước đến vòng tay ôm eo hắn, Kim Taehyung cũng ôm chặt lấy em vào người, từ đầu đến cuối không mắng em câu nào cả. Chuyện này vốn không phải lỗi của em, có trách thì trách Kang Yoora, với lại nhìn em sợ như vậy hắn không nỡ mắng em.

"Sau này không được đi với bà ta nữa biết chưa?"

"Dạ, khi nãy chỉ là em muốn biết bác ấy nói gì nên mới..."

"Dù là chuyện gì thì cũng không được đi cùng bà ta, con người đó nguy hiểm như thế nào em không biết đâu, nếu em còn lén tôi gặp bà ta thì tôi sẽ giận thật đấy."

"Em biết rồi."

Khó khăn lắm mới gặp được một người làm hắn cảm thấy hạnh phúc, lỡ như vì bà ta mà khiến Jungkook rời xa hắn thì hắn sẽ không bỏ qua chuyện này, Kim Taehyung này khác với anh chị, chỉ cần là người mà hắn yêu thì hắn có thể làm tất cả vì người đó.Vừa xuất viện không bao lâu Seunghee lại phải đối mặt với chuyện ly hôn của ba mẹ mình. Hai người họ chỉ đợi cô ra viện là tiến hành mọi thủ tục ngay, giấy tờ đã giải quyết ổn thoả, vấn đề bây giờ là cô bé sẽ sống cùng ba hay mẹ, vì hai người đều có nguồn kinh tế ổn định nên ai cũng có thể chăm sóc cho cô. Quyền lựa chọn lúc này phụ thuộc vào cô.

Tuy cô bé đã chịu nói chuyện nhưng những người có thể trò chuyện với cô bé chỉ có bốn người, Kim Taehyung, Jeon Jungkook, Kim Namjoon và Kim Bora. Những người khác thật sự rất khó để nói chuyện được với Seunghee. Nhờ bốn người họ khuyên nhủ mỗi ngày nên cô bé mới có đủ dũng khí nói chuyện với người khác, dù gì đến ngày diễn ra phiên toà cũng phải nói.

Ngày phiên toà diễn ra mọi người đều rất lo lắng cho cô, ánh mắt sợ sệt lúc trả lời câu hỏi, đôi tay run rẩy cố nắm lấy vạt áo. Mọi người vẫn kiên nhẫn chờ đợi Seunghee lên tiếng, dù cho điều này có hơi khó khăn, cô quay sang nhìn ba mẹ mình một cái rồi lên tiếng. Thật may mắn vì cô chịu lên tiếng, trước đó mọi người còn nghĩ nếu cô không nói được thì có thể viết giấy.

"Cháu không muốn sống với ba hay với mẹ."

"Vậy cháu muốn sống cùng ai?"

"Cháu... cháu muốn sống cùng anh chị... anh hay chị đều được, miễn không phải là ba mẹ."

"Tại sao vậy, ba mẹ là người chăm sóc cháu từ bé vậy sao cháu lại chọn những người rất lâu mới gặp mặt một lần?"

"Cháu rất biết ơn vì ba mẹ đã cho cháu những thứ tốt nhất nhưng ba mẹ chưa bao giờ quan tâm đến cháu cả, thứ ba mẹ quan tâm là thứ hạng trên lớp, cuộc sống của cháu lúc nào cũng bị kiểm soát, ngay cả lúc cháu nằm viện ba mẹ chỉ đến thăm vài lần rồi giao lại cho dì giúp việc. Những người ít gặp mặt ấy là những người chăm sóc cháu không rời một giây, họ biết cháu cần gì và luôn để tâm đến cảm xúc của cháu."

Lần đầu tiên sau khi từ bệnh viện về Seunghee nói một câu dài đến như vậy. Có lẽ cô bé đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều để nói ra điều đó. Đưa ra quyết định này cô không cảm thấy hối hận chút nào, nơi gọi là nhà ấy khiến cô quá mệt mỏi rồi.

Sau khi nghe rõ các lí do phiên toà cũng đi đến hồi kết thúc. Han Seunghee được quyền sống cùng anh chị nếu muốn, điều này có thể khác lạ nhưng nó là lựa chọn tốt nhất cho cô bé ngay lúc này. Kết thúc phiên toà tất cả ra về với vẻ mặt mệt mỏi, Kang Yoora đi đến nắm lấy tay cô, ba cô đứng cạnh đó cũng buông lời chất vấn.

"Tại sao con đưa ra quyết định như vậy?"

"Con... con..."

"Mẹ không tốt với con hay sao?"

"Mẹ tốt với con... nhưng mà... nhưng mà..."

"Bà thôi đi, con bé đang sợ hãi đó."

Kim Bora chạy nhanh đến ôm lấy cô bé, Seunghee sợ hãi ôm chặt lấy cô như một đứa trẻ, tinh thần vừa ổn định lại một chút lại vì người đàn bà này mà trở nên tệ hơn. Bora dùng tay bịt hai tay cô bé lại, chắc hẳn giọng nói của bà ta đáng sợ lắm mới khiến cô sợ như vậy, mỉm cười một cái để trấn an Seunghee.

"Từ nay con bé sẽ ở cùng tôi, bà có thể đến thăm nếu muốn, nhưng nếu đến để chửi mắng thì tôi không tiếp."

"Bora con..."

"Mong bà hiểu những gì tôi nói."

Quay lưng định về nhà chợt Seunghee bị bố mình kéo lại, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô, dù cô bé nhăn mặt tỏ ra đau đớn nhưng ông ta vẫn không để ý mà nắm chặt hơn. Kim Namjoon bước đến hất bàn tay ông ta ra, anh cố ý đứng trước che chắn cho chị Bora và Seunghee.

"Cậu làm gì vậy, đây là con của tôi đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!