Chương 7: (Vô Đề)

21

Đương nhiên, vừa rồi tôi và Phó Thời Chinh bị bắt tại trận trong một tư thế mờ ám nên lúc này tôi có hơi chột dạ, không dám nói nhiều, chỉ nhắm mắt theo đuôi Phó Tiện.

Anh đi thẳng ra khỏi nhà hàng.

Tôi muốn giúp anh đẩy xe lăn để tỏ lòng thành.

Nhưng mà ——

Mới vừa đi đến phía sau anh, người này đột ngột điều khiển xe lăn tăng tốc.

Tôi bị hẫng vào khoảng không.

Sửng sốt trong chốc lát, tôi âm thầm thở dài một hơi.

Đúng là ngoài lạnh trong nóng.

Tôi chỉ có thể tiếp tục đi theo sau Phó Tiện. Đến trước cửa xe, tài xế đỡ anh lên xe, khi tôi chuẩn bị theo lên…

Cửa xe đóng lại.

Qua cửa kính xe, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của người nọ ở bên trong.

"Phó Tiện."

Tôi vô thức gọi tên anh, nhưng ngay sau đó, tài xế cũng lên xe.

Bóng xe màu đen đi vù ngang qua tôi.

Không phải đấy chứ.

Tôi thẫn thờ nhìn đuôi xe, chỉ có thể thầm mắng Phó Tiện hẹp hòi ở trong lòng, anh thậm chí còn không cho tôi cơ hội giải thích.

Bởi vậy, có lẽ hôm nay tôi lại phải gọi taxi trở về.

Tất nhiên, lần này tôi đã có bài học, chắc chắn không thể làm hành vi ngu ngốc ngồi một xe, cho hai xe chạy theo như lần trước.

Tôi đứng lề đường đón xe đâu đó năm phút.

Không gọi được taxi, nhưng lại gọi được Phó Tiện quay về.

Chiếc xe vừa lao vút đi cách đây năm phút giờ lại vòng về, dừng ở trước mặt tôi.

Kính xe được hạ xuống, để lộ khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tiện.

Tôi không đoán được anh đang nghĩ gì nên nhất thời không biết nên nói gì.

Ước chừng mười mấy giây trôi qua, Phó Tiện chậm rãi quay đầu.

"Không lên?"

"Lên lên lên."

Kim chủ cho tôi bậc thang thì tôi lập tức leo lên.

Chỉ là sau khi lên xe, Phó Tiện vẫn lạnh lùng như cũ, không nói lời nào.

Bầu không khí trên xe ảm đạm đến đáng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!