Chương 5: (Vô Đề)

16

Bầu không khí ngượng nghịu và trầm lắng.

"Cái đó…"

Tôi gắng gượng miễn cưỡng nhìn Phó Tiện: "Em tỉnh lại không thấy anh thấy hơi lo lắng nên mới xuống dưới tìm, anh không sao thì em lên lầu đây…"

Nói xong, tôi xoay người định chạy.

"Khoan đã."

Là tiếng của Phó Tiện.

Anh nhẹ giọng nói, không còn là giọng điệu bâng quơ tùy ý như trước mà rất vững vàng.

Hai từ ngắn ngủi nhưng đầy lạnh lùng.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay lại.

Lại thấy Phó Tiện nhìn chằm chằm chân của tôi, mày nhíu lại.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ——

Ra là vì tôi lại đi chân trần.

À, vừa rồi để tiện cho việc nghe lén nên tôi đã cởi giày để trên cầu thang, sau đó đi chân trần tới đây.

Vừa nãy tôi lo lắng đến nỗi thậm chí không cảm thấy lạnh.

Phó Tiện vẫy tay với một trợ lý bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn tới, cũng đỡ Phó Tiện ngồi lên.

Phó Tiện đi đến trước mặt tôi, đôi mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhìn đến mức tôi thấy hoảng sợ.

"Phó…"

Tôi muốn nói gì đó nhưng chỉ nói nói đến họ thì im bặt.

Lúc này tôi nên gọi anh là gì đây?

Gọi cậu Phó thì có vẻ quá xa lạ.

Gọi Phó Tiện? Thì hình như mối quan hệ của chúng tôi còn chưa tốt đến mức có thể gọi thẳng tên anh.

Khi tôi đang do dự, Phó Tiện đã hành động trước.

Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, hơi dùng sức ——

Tôi liền ngã vào trong lòng anh.

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, còn tôi ngồi trên đùi anh.

Tim tôi đập loạn xạ.

Không phải vì ngại ngùng, mà là căng thẳng.

Hai chân của người này vốn tàn rồi, tôi lại ngồi như vậy chẳng phải sẽ phế hơn sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!