29
Tôi bị sốc bởi câu trả lời này, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ngày cưới… Không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?"
Phó Tiện nhìn tôi chằm chằm một lúc, những ngón tay thon dài xoa giữa mày, thở dài bất lực.
"Nghĩa là em thật sự chưa từng nhận ra anh?"
Tôi không hiểu đâu vào đâu.
Tôi phải nhận ra anh thế nào?
Anh là cậu ấm nhà họ Phó, con tôi là con của một nhà bình thường, lại còn là con nuôi.
Nếu không có giao dịch hôn nhân này, chúng tôi sẽ là người của hai thế giới, mây và bùn làm sao có thể liên quan đây.
Phó Tiện vẫy tay với tôi: "Lại đây."
Anh di chuyển không tiện nên tôi ngoan ngoãn đi qua, ngồi ở bên cạnh anh.
Phó Tiện giơ tay lên, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Tư Dao, anh đã nói với em, anh là con rơi của Phó Tri Thành lúc trẻ."
"Vậy em biết anh lớn lên ở đâu không?"
Tôi lắc đầu.
Anh gằn từng chữ: "Ở cô nhi viện."
"Cô nhi viện Cẩm Tâm."
Người tôi cứng đờ, ánh mắt cẩn thận lần theo đường nét trên khuôn mặt Phó Tiện, cố gắng đối chiếu khuôn mặt trước mặt với một người nằm sâu trong ký ức của tôi.
Dường như có chút giống…
Rồi lại không thể tin được.
Tôi dường như đã đoán được thân phận của anh.
Tôi chỉ vào anh rồi chỉ vào chính mình, muốn nói nhưng trong lại nháy mắt lại mất tiếng, không thể phát ra âm thanh nào.
Bàn tay Phó Tiện đặt trên ngọn tóc tôi, nhẹ nhàng vuốt v3.
Anh lên tiếng, giọng của anh cũng có chút nghẹn ngào: "Xem ra, em vẫn còn nhớ anh."
Nước mắt của tôi lập tức rơi xuống.
Đương nhiên nhớ rõ.
Khi đó anh không tên là Phó Tiện, anh tên là Chu Niệm Thành.
Chu là họ của mẹ anh, còn Thành là Thành trong Phó Tri Thành.
Khi đó tôi cũng không tên là Tư Dao, tôi bị vứt bỏ từ khi sinh ra, không có họ, viện trưởng đặt tên tôi là Quan Hân.
Tôi là đứa mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, còn anh vốn dĩ có mẹ, nhưng mẹ anh lại bỏ rơi anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!