Đèn phòng anh màu trắng, mông lung như vây một tầng bụi, vừa tối tăm vừa triền miên.
Mép giường, Úc Thần vẫn bó tay hết cách với áo ngực của Lệnh Tử như cũ, nhất là khi cô tựa mặt vào vai anh, làn da mịn màng cọ vào người anh, hơi thở xẹt qua xương quai xanh của Úc Thần càng làm lòng anh rối ren, ngón tay cũng run rẩy lên.
Úc Thần vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười, anh nâng mặt cô lên, "Chờ một lát, đừng sốt ruột."
Lệnh Tử tỏ ra vô tội, có phải cô sốt ruột đâu, cô chỉ muốn cọ tí xíu thôi mà…
Răng Úc Thần ngứa ngáy, "Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng nhé."
Lệnh Tử cười với anh, nụ cười hơi ngây ngô, Úc Thần ấn cô vào lòng mình, môi Lệnh Tử đè bên xương quai xanh của anh, cô bèn há miệng cắn… Trên người Úc Thần có một loại hơi thở đặc biệt sạch sẽ, xa cách nhiều năm cô vẫn luôn thích mùi hương ấy trên người anh.
Úc Thần bị cô quấy rối nên hơi thở càng thêm nặng nề, trán anh mướt mồ hôi, càng sốt ruột thì càng bình tĩnh, lúc này anh đột nhiên nhanh trí, ngón tay giật giật, chẳng mấy chốc dây áo ngực đã rơi ra. Úc Thần vừa nâng cằm cô lên hôn vừa vội vàng cởi nội y của Lệnh Tử ra.
Xương quai xanh lại rời khỏi miệng mình, cô còn thấy hơi không hài lòng thì ngực đột ngột trở lên lạnh lẽo, Lệnh Tử giơ tay ôm ngực phòng khi nội y rơi xuống theo bản năng.
Anh ngừng lại nhưng hãy còn ngậm cánh môi cô, Úc Thần "Hửm?" một tiếng, tiếp tục hôn.
Tay tạm thời sờ lên eo cô.
Lệnh Tử vẫn mở to mắt nhìn Úc Thần, cô nhìn anh hơi khép hờ mắt, con ngươi u trầm chìm trong ánh sáng, mờ mịt như sương khói, trông còn quyến rũ hơn cả ánh đèn, cô nhìn anh sa vào bờ môi cô, vẻ mặt rung động.
Anh cúi xuống, thuận thế cởi ra nội y trên người cô, lòng bàn tay nâng người cô lên trên, nụ hôn hoàn toàn chiếm lĩnh lấy đôi g. ò bồ. ng đào.
…
Đầu ngón tay siết chặt vai anh trắng bệch, cô đột nhiên cau mày kêu đau.
Anh nhả ra, ôm cô đặt xuống giường.
Sau ấy Lệnh Tử nghe thấy tiếng anh cởi th. ắt lư. ng lạch cạch một tiếng rồi rút dây lưng ra tùy tay ném bên mép giường, dây lưng lăn lóc hai lần rồi rũ nửa phần thân xuống mặt đất.
Trước mắt là một màu xám trắng, nhưng khi chiếu vào mắt lại rực lên ánh sáng huy hoàng, gió thổi vun vút bên tai, tiếng anh thở d. ốc, và còn cả ngón tay đang gảy nhẹ nhàng.
Anh nói cũng đã lâu rồi, trước tiên để em quen đã, lát nữa sẽ đỡ đau.
Cô nghĩ ngợi trong giây lát, mặt đỏ ửng, "Sao anh biết lâu vậy em không có người khác chứ…"
Anh im lặng, nửa khuôn mặt chìm trong chỗ tối.
Khi cô nhìn sang cũng đúng lúc ngón tay anh đâm vào trong, Lệnh Tử thở d. ốc khe khẽ. Ánh đèn chìm vào đáy mắt cô rồi lại róc rách tràn ra từ nơi khóe mắt, hồ xu. ân th. y trong veo, chặt chẽ đến mê mẩn.
Anh biết là thế.
Úc Thần tiến một tấc lo một tấc, anh săn sóc cảm giác của cô, cân nhắc xem cô có thấy thoải mái hay không.
Cuối cùng anh cũng chờ được tin từ nơi cô.
Ròng rã hai mươi tám năm cuộc đời anh không hiểu cái gọi là cảm ngộ, mà anh cũng không cần, anh chỉ cần biết mình muốn cái gì là đủ, trăm ngàn chúng sinh mỗi kẻ chịu một số kiếp, mỗi kẻ còn nợ một phần duyên.
Hiểu càng nhiều, có nghĩa là bấp bênh càng nhiều.
Anh đã bấp bênh đủ, phong vũ lâm lang (*) anh chẳng để trong lòng.
(*) Phong vũ lâm lang: Xuất phát từ "Kim tỏa ký" của Trương Ái Linh. Câu hoàn chỉnh là "Bên ngoài phong vũ lâm lang", ý nhị nói tình cảm như vàng chôn sâu trong lòng, dẫu ngoài trời đang bão tố thì trong lòng cũng chỉ có người mình yêu.
Cũng chỉ có cô mới khiến anh lưu luyến, vẫn luôn là cô.
Cô là nhành xuân hạnh (*) lòng anh, rễ đâm sâu tận nơi phế phủ, anh dành tâm huyết cả đời tẩm bổ nhánh xuân hạnh ấy, để cô phiêu dật xuân thu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!