Chương 45: Nằm nghe mưa đổ

"Được làm diễn viên múa hẳn là ước mơ của nhiều cô gái nhỉ? Thơ cổ có câu: Phiêu nhiên chuyển toàn hồi tuyết khinh, yên nhiên túng tống du long kinh (*). Lệnh Tử có phải bị ảnh hưởng từ mẹ nên mới có khuynh hướng yêu thích múa không?"

(*) Trích từ Nghê Thường Vũ Y ca của Bạch Cư Dị. Ý đại khái để miêu tả dáng múa thướt tha uyển chuyển.

"Khi còn nhỏ tôi không có khái niệm cụ thể về múa, sở dĩ tiếp xúc với múa là do ý của mẹ, dần dà hình thành thói quen nên cũng không phải là có khuynh hướng hay gì khác cả." Có vài thứ một khi ngấm vào xương vào máu thì tình cảm sẽ càng thêm sâu nặng.

"Nghe nói bạn đã học múa từ hồi 4 tuổi, có thể nói là lớn lên cùng nghiệp múa nhỉ, có cảm thấy thời thơ ấu không hoàn chỉnh không? Những bạn nhỏ khác rõ ràng có thể đi chơi khắp nơi."

"Múa và ba mẹ đã đủ khiến thời thơ ấu của tôi trọn vẹn rồi."

Quá trình một hỏi một đáp thật nhạt nhẽo, nhất là khi MC lại không biết cách chủ động mở rộng đề tài.

MC bắt đầu nghĩ ngợi mà chuyển chủ đề.

Chị gật đầu, lại cười hỏi: "Khi còn nhỏ chắc bạn cảm thấy mẹ rất đẹp đúng không? Lệnh Tử giống mẹ hay ba nhiều hơn?"

Lệnh Tử nói: "Giống ba nhiều hơn, tôi không đẹp bằng mẹ."

"Vậy xem ra ba bạn cũng rất đẹp trai nhỉ."

"Vâng."

MC bỗng nhiên cười khúc khích.

Lệnh Tử: "…"

Khương Lê ngồi dưới tỏ ra cạn lời, "Mới lúc nãy nói mình giống ba không đẹp bằng mẹ, thế mà giờ lại thừa nhận ba cũng rất đẹp trai."

Úc Thần đứng cạnh cười mà không nói.

Khương Lê quay sang nhìn anh, "Sao cậu còn chưa đi?"

Úc Thần nhìn lên phía sân khấu, "Cậu vội thế làm gì?"

Khương Lê cẩn thận quan sát gương mắt anh, mày kiếm, đuôi mắt xếch, mũi thẳng tắp, môi mỏng tiêu chuẩn, phía cằm đẹp tới hoàn hảo, anh mặc áo sơ mi đen trông có vẻ cao quý nhã nhặn, cả khuôn mặt đẹp rất đúng mức.

Ông trời đúng là giỏi, đúng là giỏi thật…

Ngày cấp ba Khương Lê mê mẩn gương mặt này biết bao, nhưng dù anh đẹp trai nữa thì cũng có ích gì đâu?

Không phải vẫn khiến cô gái mình yêu đợi mười năm đấy thôi.

3

Khương Lê bĩu môi.

Úc Thần liếc cô ấy, "Sao?"

Khương Lê nói: "Nói thật, tôi phối hợp với cậu là vì đau lòng cho Lệnh Tử, cũng tin cậu yêu cô ấy, tôi mong thấy người có tình sẽ được về bên nhau, nhưng mà dù cuối cùng Lệnh Tử lựa chọn thế nào thì tôi cũng hy vọng cậu tôn trọng cô ấy."

Anh im lặng hồi lâu, dường như đang châm chước điều gì.

"Nghiệp múa đã chiếm phần lớn thời gian trong đời Lệnh Tử nhỉ, thế bạn có thời gian yêu đương không? Trước kia đã có bạn trai chưa?"

"…"

"Sao lại thế này?" Khương Lê nhíu chặt mày, "Đã bàn với nhau là không hỏi chuyện riêng tư cơ mà?" Cô ấy đang định quay đi tìm đạo diễn thì người trên sân khấu đã trả lời.

Cô đáp: "Không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!