Chương 29: Tình yêu của tôi cho người

Lệnh Tử chưa từng nghe Úc Thần nhắc tới chuyện về cha mẹ anh, có lẽ trong trường cũng chỉ có lão Trương biết về tình hình nhà anh.

Cũng không phải cô không tò mò.

Người phụ nữ ngày đó đến trường tìm Úc Thần có lẽ là mẹ anh, từ thái độ lúc ấy của anh có thể thấy giữa Úc Thần và mẹ ít nhất là không thân mật như mẹ con bình thường. Hơn nữa anh vẫn luôn ở với cậu.

Có một số việc tuy rằng anh vẫn im lặng không đề cập tới nhưng Lệnh Tử vẫn cảm thấy mình nên hỏi.

Buổi tối nhiệt độ giảm, gió lồng lộng nên cũng lạnh.

"Cậu không muốn nói gì với mình sao?" Lệnh Tử nói.

"Lệnh Tử…" Úc Thần nhìn cô, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong bóng đêm lại càng rõ nét xinh đẹp đầy u ám, hơn nữa gương mặt anh lúc này còn toát lên vẻ thâm trầm và buồn bã, đây là điểm mà cô cho rằng hấp dẫn nhất ở anh.

"Mới rồi cậu cậu gọi điện nói gì thế? Có phải xảy ra chuyện gì không? Mình thấy cậu…" Cô nói nhỏ: "Không ổn lắm."

Tài xế bỗng nhiên thúc giục, "Này! Nhóc đẹp trai có đi không thế?"

Úc Thần quay lại nhìn chú ấy rồi nói với cô: "Hôm nay hơi muộn rồi, hôm nào mình…" Anh mới nói được một nửa, thấy vẻ mặt mất mát của cô thì đột nhiên không nói được lên lời bèn cười, "Muộn vậy cậu không về có sao không?"

Lệnh Tử gật đầu: "Để mình gọi điện thoại về."

"Nếu gọi điện thì cậu tính nói thế nào?" Anh hỏi.

"Thì nói ở nhà Khương Lê…" Cô đã bắt đầu chột dạ, mặt cũng hơi hồng hồng, "Sẽ về muộn…"

"Cậu chắc chứ?" Anh hỏi tiếp: "Cậu làm được không?

"Làm được." Cô cố gắng tỏ ra kiên định.

Úc Thần đột nhiên cười, "Cố gắng thật, có phải mình lỡ dạy hư cậu mất rồi không?"

Lệnh Tử im lặng nhìn anh…

Anh gật đầu, "Thôi được rồi, đúng là mình đã dạy hư cậu thật."

Lúc Lệnh Tử đi gọi điện thoại chú tài xế lại giục thêm. Úc Thần giơ ba ngón tay ra với chú ấy, "Ba phút thôi, chú không so đo việc tốn thời gian đấy chứ ạ?"

"Chú thấy hai đứa là học sinh nên nhắc một câu cho đỡ tốn tiền thôi."

"Cảm ơn chú, chờ thêm một lát thôi ạ."

Lệnh Tử nói chuyện điện thoại xong bèn thở phào nhẹ nhõm, dưới đèn đường tôi tối, Úc Thần như có thể thấy được gương mặt hồng rực lên của cô. Anh mở cửa để cô lên xe rồi mới chui vào theo sau.

Thật ra cô chỉ muốn ở bên anh mà thôi, cũng chưa nghĩ về chuyện rốt cuộc là anh muốn đi đâu muốn làm gì, đến giờ ngồi trên xe thì bỗng nhiên lại không biết phải làm sao.

"Đi…" Cô ngoảnh sang nhìn anh, "Đi đâu thế?"

"Đến," Anh nhìn lại cô, "Bệnh viện."

Đi xe mất nửa tiếng cũng đến cửa bệnh viện.

Úc Thần kéo cô vào trong rồi dẫn Lệnh Tử tới thạch đình (*) bên cạnh khu nội trú của bệnh nhân ý bảo cô ngồi xuống, "Cậu chờ mình ở đây, mình vào gặp một người rồi ra ngay, đừng chạy lung tung nhé, có chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho mình."

(*) Thạch đình: Đình nghỉ chân, được tạo hình từ đá.

Lệnh Tử hãy còn đang ngỡ ngàng, cô gật gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Úc Thần cười cười sờ mặt cô rồi bước nhanh tới cửa khu nội trú.

Lệnh Tử kéo chặt áo đồng phục, cô đột ngột hắt xì một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!