Ấn tượng đầu tiên của Chu Giác về Cố Ngâm tuyệt đối không phải là
một người mẹ trẻ tuổi kiêu kỳ, yêu tự do, cũng không phải một người phụ nữ chịu nhiều khổ cực, mà là tập tác phẩm của bà.
Chu Tông không cố ý nói ra, nhưng Chu Giác biết thành tựu sự nghiệp của Cố Ngâm không hề thua kém Chu Tông. Trước khi anh ra nước
ngoài, Chu Tông đã nói với anh, bản thân anh cũng là một trong những tác phẩm trong cuộc đời của Cố Ngâm.
"Mẹ con đã dành rất nhiều tâm huyết cho con, không yêu cầu báo đáp gì nhưng ba hy vọng con đừng làm mất mặt mẹ con."
Chu Giác nghe ba mình nói vậy, trong lòng chỉ cảm thấy có chút kỳ quặc, nghe như thể tình cảm của họ rất tốt vậy. Nếu anh không nhớ
nhầm, ba năm trước họ đã ly hôn rồi, một kết thúc rất bình yên và cũng đã thông báo kết quả này cho mọi người.
Năm Chu Giác mười lăm tuổi, anh lần đầu đặt chân đến Mỹ. Chính Cố Ngâm là người muốn đưa anh sang đây học trung học, sau hơn một thập
kỷ bà gầy dựng sự nghiệp vững vàng nơi đất khách.
Bà tự mình lái xe đến sân bay đón con. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của cậu trai trẻ đang bước ra, bà bất giác mỉm cười, gọi tên
tiếng Anh thân mật của cậu: "Enzo, chào con."
Trong một thoáng, Cố Ngâm ngỡ ngàng. Khung cảnh này sao mà giống với ngày bà rời đi đến thế, chỉ khác là người tiễn bà năm đó là chồng bà.
Chu Giác cũng cười đáp lại mẹ. Chàng trai trẻ đã cao hơn bà cả một cái
đầu, vóc dáng tràn đầy sức sống nhưng ánh mắt và phong thái lại toát lên vẻ chững chạc, khác xa sự ngô nghê thường thấy ở bạn bè đồng trang lứa. Cố Ngâm chợt nhận ra, con trai bà giống Chu Tông đến lạ. Từ ngoại
hình, khí chất cho đến cả tính cách, anh gần như là một bản sao hoàn hảo của cha mình.
Nhận thức này khiến bà quyết định phải đối diện với anh như hai người
trưởng thành. Bà nói thẳng: "Enzo, cuộc sống ở đây không giống trong nước, không có ai xem con như một tiểu thiếu gia để hầu hạ đâu. Con cần phải độc lập."
Chu Giác chỉ muốn nói rằng, anh chưa bao giờ được đối xử như một "thiếu gia".
Thấy con im lặng, Cố Ngâm hỏi tiếp: "Chẳng lẽ ba con không thuê nhiều người trông con à?"
Lúc này Chu Giác mới bật cười: "Mẹ, làm gì có chuyện khoa trương như vậy. Đây là cuộc sống chứ có phải đóng phim truyền hình đâu."
Cách nói chuyện của hai ba con họ cũng giống hệt nhau. Cố Ngâm nhón
chân lên sờ đầu Chu Giác, tuy anh không thích, nhưng không tỏ ra bài xích, có thể thấy Chu Tông đã dạy dỗ anh rất tốt.
Cố Ngâm nghiêm mặt: "Không được giả vờ nghiêm túc, cười cho mẹ xem một cái nào."
Chu Giác cười, nụ cười của anh càng giống như cạn lời, còn pha lẫn ý dỗ dành — thôi được rồi, làm mẹ hài lòng vậy.
Cố Ngâm thở dài, thôi kệ, giống thì giống vậy.
Bà đặc biệt xin nghỉ ba tháng, để cùng Chu Giác thích nghi với cuộc sống ở đây, dạy anh nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp phòng. Những năm này bà cũng có về thăm anh, nhưng rất khó để không cảm thấy áy náy,
đây là một tâm lý phức tạp của người mẹ.
Ngược lại Chu Giác lại không hề để tâm, họ có thể trò chuyện như những người bạn bình thường. Họ đã nói rất nhiều thứ, về ước mơ, học
tập, trưởng thành… đương nhiên cũng nói đến cuộc hôn nhân của ba mẹ anh, họ nói về lý do tại sao lại đi đến bước này.
Cố Ngâm hỏi Chu Giác: "Con có muốn biết không?" "Mẹ có muốn nói không?" Chu Giác hỏi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!