Chương 33: Ngoại truyện

* Một *

Năm năm sau.

"Ba ơi, bế."

Một cô bé có mái tóc đen thắt bím làm nũng ôm đầu gối Điền Đằng.

"Không được."

Điền Đằng cúi đầu bình tĩnh nhìn "đứa con ghẻ" đang nhõng nhẽo.

"Con ghẻ" mất hứng, bẹt miệng hỏi: "Tại sao?"

Điền Đằng chỉ chỉ bảng hướng dẫn màu vàng ở đầu đường, bình tĩnh nói: "Bởi vì đây là đường dành cho đi bộ, người đi bộ chỉ có thể đi chứ không thể bế."

"Ơ... Vậy lát nữa tới chỗ không dành cho người đi bộ, ba bế con nhá."

"Ừ."

Vì thế, hai cha con đi dọc theo "Đường dành cho người đi bộ" đi thẳng về đến nhà.

"Có mua được nước tương không anh?" Nhậm Thanh ở trong phòng bếp hỏi vọng ra.

"Mua về rồi."

Điền Đằng xách bình nước tương đen cà lơ phất phơ đi vào bếp. Thấy củ cải vừa rửa xong được đặt trên bàn, anh rửa tay lấy tới cắt.

"Nha Nha có nhõng nhẽo với anh không? Tự con đi về hay bắt anh bế về?"

"Tự nó đi về. Em nên dùng đúng cách mới được."

"Cách của anh là gì nói em nghe thử xem."

"Tùy cơ ứng biến với em có chút phức tạp, nói em không hiểu đâu."

"... Đi ra ngoài."

Điền Đằng bỏ củ cải đã cắt xong vào trong chén, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Nhậm Thanh, bước nhẹ nhàng trở về phòng khách. Nha Nha đang hăng hái chiến đấu với bím tóc của mình, cô bé không thích kiểu tóc giống với cô của mình này.

"Ba, con muốn tóc quăn, con cũng muốn làm công chúa nhỏ."

Điền Đằng ngồi trên ghế sofa ngoắc ngoắc tay, Nha Nha không tình nguyện chuyển qua.

"Con nói muốn cái gì?"

"... Muốn tóc quăn." Đột nhiên thiếu tự tin.

Điền Đằng thờ ơ lật xem tạp chí xe hơi trên bàn, hỏi: "Không thích thắt bím à?"

Nha Nha cúi đầu chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, tủi thân nói: "Không thích."

Điền Đằng ngắm chiếc Maybach trong lòng mình, âm thầm nhẩm tính về số tiền gửi ngân hàng. Nha Nha thấy anh thất thần, đột nhiên lao như điên vào lòng anh, giả khóc: "Không thích không thích, Nha Nha không thích chút nào cả, chẳng đáng yêu gì hết, hu hu hu..."

Điền Đằng đá bay dép, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, anh tự tay túm lấy bím của con bé, lười biếng nói: "Nha Nha, mọi thứ trên đời đều là có bỏ mới có được. Ba đồng ý con không muốn thắt bím, nhưng con cũng phải đồng ý sau này phải ngủ một mình. Con bốn tuổi rưỡi rồi."

"Này này này... này không được."

Nhậm Thanh bưng chén đũa ra ngoài, nghe thấy cô bé bắt chước một bạn nhỏ trong nhà trẻ cố ý cà lăm, cảnh cáo nói: "Có phải con lại muốn bị ngậm đũa nữa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!