Cố Chu Đạo kinh ngạc : " Làm sao con biết được ?" Không thể nào ."
" Ba , ba nói đi ." Giọng điệu Cố Niệm khẩn thiết : " Có đúng là ba đã hại chết ba Tống Hoài Thừa không ? Có phải ba không ?"
Cố Chu Đạo giật mình , hồi lâu vẫn không lên tiếng .
Cố Niệm như ngừng thở , cô cắn khoé môi . Hoá ra đó là sự thật .
" Khi đó ba mơ hồ trong giây lát ..." Cố Chu Đạo suy sụp nói .
Cố Niệm khóc không ra nước mắt . Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tống Hoài Thừa không muốn có con với cô . Cô chính là con gái của kẻ thù giết ba anh . Anh sớm đã biết kết cục của cuộc hôn nhân này nên không muốn dây dưa với cô .
" Niệm Niệm , có phải Hoài Thừa nó ..."
" Ba yên tâm , con sẽ xử lí tốt chuyện này ."
Cố Chu Đạo nóng ruột , lúc này mới cảm thấy thật hối hận . Ông không kìm chế được mới nhờ người đi điều tra . Thật không ngờ kết quả đã làm ông già đi mười tuổi .
Tống Hoài Thừa , ông đã xem thường hắn rồi .
Tống Hoài Thừa ngồi ở bàn làm việc , nhìn tập tài liệu bên cạnh . Từ Hành mệt mỏi tựa mình lên sofa , đầu ngón tay khẽ gõ .
Gậy ông đập lưng ông .
Năm đó Cố Chu Đạo hại ba anh như thế nào , bây giờ phải chịu kết cục giống như vậy .
" Cố Chu Đạo đang trốn ở thành phố A , cậu muốn báo tin này cho mấy người đó không ?" Từ Hành hỏi .
Tống Hoài Thừa chậm rãi ngước mắt , ánh mắt không để lộ suy nghĩ . Năm đó anh 10 tuổi thì mất đi người ba yêu quý , 2 năm sau mẹ anh cũng rời khỏi thành phố D mà đi .
Anh rất ít khi nghĩ về chuyện của ba mẹ , anh sợ chính mình sẽ bị lòng thù hận khống chế . Mãi cho đến khi anh kết hôn với Cố Niệm , anh mới nhớ những ngày tháng đó , hoá ra anh lại sống thanh thản như thế .
Anh không đành lòng nhưng cũng thật đắn đo . Cố Niệm là người con gái đơn thuần , không hề biết bất cứ chuyện gì .
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay : " Báo cho bọn họ ."
Từ Hành không hiểu rốt cuộc trong lòng Tống Hoài Thừa đang nghĩ gì : " Cố Niệm đâu ? Cậu định khi nào ngả bài với cô ấy ?"
Tống Hoài Thừa mở mắt : " Cô ấy sẽ tìm đến tôi ."
Tất cả mọi việc anh đều nắm trong lòng bàn tay .
Bước ra từ nhà mẹ , Cố Niệm chỉ cảm thấy khó thở , hai chân nặng như chì , bước đi khó mà nhấc nổi .
Mùa đông năm nay ở thành phố D lạnh hơn so với năm ngoái . Gió bên ngoài lùa vào trong áo , lạnh đến cắt da .
Cố Niệm nghĩ đến lời ba cô vừa nói : " Nếu thật sự là Tống Hoài Thừa thì không cần cầu xin nó ."
Thời trẻ Cố Chu Đạo đúng là vận may không tưởng , sau một đêm trở nên giàu có , nhưng lại thất bại cũng chỉ sau một đêm . Chuyện này đối với người hơn 50 tuổi đúng là khó chấp nhận được .
Cố Niệm ngồi ở ghế ven đường , vẻ mặt hoang mang . Một lúc sau cô mới dần bình tĩnh . Mở túi xách ra , cô vẫn thấy tờ khám thai vẫn còn đó .
Một chiếc lá ngô đồng trên cành lác đác rơi rụng theo gió . Trên đường , lá rụng nhiều đến thê lương .
Gió lạnh thổi qua làm cho người ta thấy rét run .
Cố Niệm lấy điện thoại , do dự một lúc mới gửi tin nhắn vay tiền đến bạn bè .
Cô đợi nửa tiếng nhưng chỉ nhận được điện thoại của Phương Hủ Hủ .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!