Tống Hoài Thừa đi một mạch nhanh như bay , một giờ sau đã đến chỗ Chu Hảo Hảo .
Anh gõ cửa hồi lâu , bên trong không hề có tiếng động . Lúc nãy gọi điên , Chu Hảo Hảo có chút không bình thường . Anh vội vàng gọi điện lại cho Chu Hảo Hảo , tiếng di động truyền ra ngoài , nhưng hồi lâu cũng không có người nhận .
Tống Hoài Thừa nhíu mày .
Trước cửa có một cái cây Quan Âm mọc rất tốt . Trong đầu Tống Hoài Thừa bỗng loé lên một ý nghĩ . Anh khom lưng dịch chuyển chậu hoa , quả nhiên phía dưới có một chiếc chìa khoá .
Khi còn nhỏ Chu Hảo Hảo luôn luôn mang chìa khoá bên mình , sau này lại giấu nó dưới chậu hoa hay hòn đá . Việc này anh từng nghe cô ấy kể .
Tống Hoài Thừa bước vào nhà , phát hiện Chu Hảo Hảo đang nằm trên sofa , cửa sổ ngoài ban công bị vỡ tan , hơi lạnh từ bên ngoài ùa vào .
Trên người Chu Hảo Hảo chỉ mặc bộ áo lót mỏng manh , sắc mặt hơi tái nhợt .
" Hảo Hảo !" Tống Hoài Thừa nâng cô dậy , cảm nhận được thân nhiệt lạnh ngắt của cô . Anh nhìn quanh bàn trà , bên trên chỉ bày toàn hoa quả : " Khó chịu chỗ nào ?" Anh sờ trán cô , nơi đó nóng như lửa đốt .
" Anh đưa em đi bệnh viện ." Tống Hoài Thừa lạnh lùng nói .
Chu Hảo Hảo líu ríu : " Em không muốn đi bệnh viện . Em không muốn bị tiêm ." Cô rúc vào lòng anh : " Hoài Thừa .."
Tống Hoài Thừa ôm lấy cô , đầu Chu Hảo Hảo đau như búa bổ , nhân lúc vẫn còn ý thức , cô tham lam ôm lấy anh : " Hoài Thừa , nếu có thể mãi như vậy , em tình nguyện bệnh suốt đời ."
Tống Hoài Thừa ngẩn người : " Đừng nói mấy câu ngốc nghếch như vậy . Đi bệnh viện trước đã ."
" Ha ha ." Chu Hảo Hảo mỉm cười : " Vẫn là anh quan tâm em nhất ."
Tới bệnh viện , bác sĩ kiểm tra chuẩn đoán là bị viêm phổi . Tống Hoài Thừa nheo mắt . Vẻ mặt Chu Hảo Hảo vô cùng thoải mái , không hề để ý xung quanh .
Tống Hoài Thừa làm thủ tục nhập viện thay cô .
Phòng bệnh im lặng , cô ngồi trên giường truyền dịch , Tống Hoài Thừa ngồi trên sofa , hai tay đan vào nhau , không biết đang nhìn cái gì .
Mỗi khi truyền dịch hết , anh đều cẩn thận giúp cô thay bình truyền dịch mới .
Khoé miệng Chu Hảo Hảo khẽ mỉm cười .
Màn đêm buông xuống , ngoài cửa sổ phố đã lên đèn .
Cố Niệm không hề liên lạc với Tống Hoài Thừa , đến đêm thì cô trở về nhà . Trong nhà lạnh lẽo , vắng vẻ , Tống Hoài Thừa không về . Cô nghiêm túc chuẩn bị bữa tối , suy cho cùng trong bụng cô còn đứa nhỏ , cô phải chăm sóc cho mình nhiều hơn .
Ngày hôm sau , cô lái xe đến bệnh viện .
Trùng hợp hơn là Lục Diệp Thanh có ca trực .
" Bác sĩ Lục ." Cố Niệm lên tiếng chào hỏi .
Lục Diệp Thanh nhìn cô : " Lúc này cảm thấy không khoẻ chỗ nào ư ?"
Cố Niệm cười : " Bác sĩ Lục , tôi làm mẹ rồi ." Trong mắt cô tràn ngập hạnh phúc . Việc này nên nói với chồng đầu tiên , vậy mà cô lại nói với Lục Diệp Thanh trước . Đúng là cô với Lục Diệp Thanh có duyên mà .
" Chúc mừng cô ." Lục Diệp Thanh gật đầu : " Được thoả lòng mong ước rồi nhé ."
Lục Diệp Thanh kiểm tra cho cô , vẻ mặt vô cùng chuyên tâm , khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng đẹp trai .
Cố Niệm ngây ngốc nhìn ngắm khuôn mặt ấy , Lục Diệp Thanh viết nhanh trên giấy : " Mang thai bốn tháng , kê cho cô vitamin B11 . Bình thường nên tránh đồ kích thích , nên ăn nhiều thực vật , dinh dưỡng cân bằng . Cơ thể cô vốn đã gầy , lúc này không thể giảm béo ." Anh vui đùa nói .
Cố Niệm giật mình , có đôi chút ngượng ngùng , thật sự hơi thất lễ , cô có hơi thất thần : " Bác sĩ , những thứ thuốc tôi dùng trước đây có gây ảnh hưởng gì không ?" Cô lo lắng hỏi .
" Cái này tôi cũng không rõ . Lần sau đem thuốc tới đây để tôi xét nghiệm ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!