Tống Hoài Thừa tới thành phố D , vẫn luôn trú tại nơi bí mật .
Bên kia , cảnh sát đang điều tra chuyện đêm đó nhưng vẫn không có manh mối . Sau khi Tống Hoài Thừa liên lạc với Tào Thạc , kể lại từ đầu đến cuối chuyện hôm đó .
" Chú nói có người tấn công chú ?" Tào Thạc hỏi .
" Đầu em bị đánh . Mặc dù không có chứng cứ nhưng động tĩnh của Chu gia gần đây rất rõ ràng ." Tống Hoài Thừa tự đánh giá : " Nếu không chúng ta thiết kế một vài chuyện , dẫn hắn ra khỏi hang ."
" Không được . Chú sẽ gặp nguy hiểm , huống chi chân chú đang bị thương . Để anh nghĩ , hồ ly sẽ lộ đuôi thôi ." Hắn dừng lại : " Nhưng mà không phải anh nói chú , chuyện Chu Hảo Hảo nhà họ Chu chắc chắn không dừng vậy đâu ."
" Em biết , nếu như không làm , cuộc đời em không thể đối mặt với Cố Niệm được nữa ."
Tào Thạc thở dài : " Thật ra kế hoạch của Chu gia vốn liên thủ với chú , nhưng cuối cùng chú và Chu Hảo Hảo chia tay , bên nhà họ Chu không lấy một chỗ tốt . Thời gian trước chuyện làm ăn của các người cũng tranh nhau đến kịch liệt , Chu gia chó cùng rứt giậu cũng là chuyện dễ hiểu ."
Tống Hoài Thừa ' ừ' một tiếng : " Người họ Chu sẽ không thấy sai , trước kia em còn có chút áy náy nhưng bây giờ họ dùng hết chút áy náy của em rồi ." Mấy năm nay Tống Hoài Thừa vẫn luôn cảm kích sự quan tâm chiếu cố của Chu gia .
Kế hoạch của bọn họ còn chưa bắt đầu , nhà họ Cố đã đang rối loạn .
Không thấy Phán Phán .
Nhà họ Cố như kiến bò trên chảo .
Tần Phượng tự trách : " Là lỗi của tôi , tôi không chăm sóc cho đứa bé . Tôi nghĩ rằng ở tiểu khu nên không có việc gì ."
Cố Chu Đạo cầm tay bà an ủi .
Lương Cảnh Thâm và Cố Niệm trở về từ chỗ cảnh sát , sắc mặt nặng nề .
" Sao rồi ?" Cố Chu Đạo vội hỏi .
Cố Niệm ngây ngốc ngồi trên ghế : " Cảnh sát đã kiểm chứng camera , phát hiện người đàn ông mặc đồ đen ôm Phán Phán đi mất ."
" Vậy đi tìm hắn ?" Cố Chh Đạo nói .
Lương Cảnh Thâm giải thích : " Người này tất nhiên có chuẩn bị , không để lộ mặt mũi , rất khó tìm ."
" Vậy làm sao đây ?" Tần Phượng khóc lớn .
Cố Chu Đạo cao giọng : " Đến Tống gia , nhà đó quen biết nhiều , bọn họ nhất định có biện pháp . Để tôi đi ."
" Cha ..." Cố Niệm gọi .
" Đây không phải là lúc xấu hổ , cho dù cha có quỳ xuống để có thêm cơ hội tìm Phán Phán cha cũng sẵn lòng ." Sắc mặt ông nặng nề : " Tống Hoài Thừa không còn nhưng Phán Phán là con gái nó ."
" Con đã liên lạc với Lê Hạ , anh ta sẽ đến ngay ." Cố Niệm vô lực nói : " Mọi người ngồi xuống trước đã ."
Lê Hạ nghe tin không thấy Phán Phán , liền nghĩ đến cái xe ngày đó suýt đâm vào Cố Niệm . Hắn nhanh chóng đến nhà họ Cố : " Cô đừng vội , cứ chờ chút ."
Đầu óc Cố Niệm nhanh chóng nắm bắt trọng điểm : " Lê Hạ , có phải anh biết gì không ?" Cô tóm tay hắn : " Anh nói đi ."
" Chắc là Chu gia , hắn là bọn họ muốn cổ phần công ty trong tay cô ." Lê Hạ nói .
Cố Niệm thoáng nhẹ nhõm : " Vậy anh liên hệ với Chu gia , tôi cho họ , cái gì cũng cho họ ."
" Cô cứ bình tĩnh , bọn họ sẽ liên lạc với cô ."
" Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào ? Phán Phán còn nhỏ , còn không thể nói , nhà họ Chu nhất định vì chuyện Chu Hảo Hảo nên mới làm vậy ." Sắc mặt cô trắng bệch , là cô buộc Tống Hoài Thừa đưa Chu Hảo Hảo vào tù nên Chu gia đến trả thù .
" Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho hai người , Cố Niệm , cô phải tin tôi , tôi đã đồng ý với Hoài Thừa . Xin cô yên tâm , Phán Phán sẽ bình yên vô sự ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!