Chương 46: (Vô Đề)

Anh mặc áo gió màu đen , dáng đứng cứng ngắc , không biết đã đứng bao lâu . Nhìn người bây giờ so với trước kia đã gầy hơn rất nhiều , trán cũng không còn tĩnh lặng như trước , lúc này lại thêm vài phần đè nén kích động .

Cố Niệm nhận ra sự đè nén hưng phấn của con gái : " Phán Phán , đi nào ."

" Vâng ạ ."

Đúng vậy , thế giới to lớn , cô có thể đi đến nơi nào . Cho tới bây giờ gần xa cũng không là vấn đề , Tống Hoài Thừa vẫn sẽ tìm tới .

Ven đường , những chiếc đèn kiểu Châu Âu toả ra màu vàng ấm phả lên bải cỏ .

Tống Hoài Thừa thuận tay ném điếu thuốc , dùng chân dập tắt rồi bước đến bọn họ .

Trời bỗng rơi xuống những hạt mưa nhỏ bé , khiến cho tầm mắt của con người trở nên mông lung không rõ .

Hai mẹ con chỉ đội cái mũ trên áo .

" Đã về rồi ?" Anh khàn giọng hỏi .

Hàng nghìn lời muốn nói đến giờ phút này chỉ nói được câu đấy . Tống Hoài Thừa vụng về xoa tay , khoé mắt vẫn còn thấy vết thương rõ ràng .

Anh nhìn Cố Niệm : " Đã ăn chưa ?"

" Ăn rồi ."

Tống Hoài Thừa động khoé miệng : " Anh còn chưa được ăn cơm chiều ." Anh nói xong liền chậm rãi ngồi xổm xuống , đối mặt với Cố Phán : " Phán Phán ..."

Cố Phán cũng không nói chuyện , liếc mắt nhìn anh rồi quay mặt đi .

Tống Hoài Thừa giơ tay lên gạt giọt nước mưa trên mũi con bé .

Cố Niệm nhìn sắc mặt anh ửng hồng hơi khác thường , cô muốn nói nhưng lại thôi .

Tống Hoài Thừa nhìn mưa càng lúc càng lớn : " Mọi người vào nhà thôi , không nên để lạnh ." Anh không có chút sức lực nào , việc van xin anh không làm được . Anh mang theo sự tức giận tới , tức giận vì cô không từ mà biệt , tức giận vì cô không giữ lời hứa , càng tức giận hơn vì cô không quan tâm anh . Nhưng sau khi gặp được hai người anh mới biết những việc đó không còn quan trọng nữa .

Anh muốn ở cùng một chỗ với hai người .

Việc này đối với nhiều gia đình thì chính là việc đơn giản nhưng đối với anh rất khó khăn .

Cố Niệm ' ừ' một tiếng : " Anh cũng trở về đi , bây giờ tôi và Phán Phán ở chỗ này rất tốt ."

Tống Hoài Thừa không nói gì , đầu óc hỗn độn không rõ ràng , đáy lòng mất mát .

Cố Niệm nắm tay Cố Phán bước vào sân , Tống Hoài Thừa vẫn đứng đó , hai chân như đổ chì : " Cố Niệm ..." Anh gọi tên cô , thân thể dao động : " Anh có chút khó chịu ."

Cố Niệm còn chưa kịp nói gì , Tống Hoài Thừa đã nặng nề ngã xuống .

Cố Phán hoảng sợ hét lên : " Mẹ ơi ..."

Cố Niệm vội vàng chạy đến : " Tống Hoài Thừa ... Tống Hoài Thừa ..." Cô ngồi xổm xuống , thấy mắt anh từ từ nhắm lại : " Anh tỉnh lại đi , anh bị làm sao vậy ?" Đưa tay lên sờ trán anh , nóng ran .

" Phán Phán , con vào mở cửa đi ." Cố Niệm cố sức nâng cánh tay của anh lên .

Vào đến nhà , dìu Tống Hoài Thừa nằm trên ghế solon . Cố Niệm giặt khăn lạnh đặt lên trán anh .

Cô thở phào , nhìn khuôn mặt tiều tuỵ lộ ra sự mệt mỏi .

Thật ra Tống Hoài Thừa không hôn mê nhưng anh thật sự khó chịu , với lại anh không còn cách nào khác . Lúc này mà anh đi về sẽ không còn hi vọng nào nữa .

" Mẹ , chú ấy bị bệnh rồi phải không ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!