Chương 45: (Vô Đề)

Vẻ mặt Tống Hoài Thừa trầm tĩnh .

Ông cụ cân nhắc câu chữ : " Nó là em cùng cha khác mẹ với cháu ." Nói xong , ông thở dài : " Ông tưởng rằng sau khi cha cháu qua đời chuyện này sẽ bị chôn vùi , không ngờ nó biết Cố Niệm mà còn muốn kết hôn ."

Tống Hoài Thừa dường như không mấy kinh ngạc .

Sau khi Cố Niệm trở về , anh đã cho người đi tìm tư liệu của Lục Diệp Thanh nên sớm đã biết thân phận của hắn ta . Chỉ là anh chưa nói với ai , anh hoài nghi Lục Diệp Thanh chỉ vì muốn báo thù anh mà cố tình tiếp cận Cố Niệm .

" Mẹ con biết chuyện này không ? Con đoán là mẹ con biết ." Cho nên sau khi cha qua đời bà liền rời đi , cắt đứt với Tống gia , ngay cả đứa con duy nhất cũng không ngó ngàng tới .

" Biết ." Ông chua xót nói : " Mẹ của Diệp Thanh từng làm việc cạnh cha con ."

Cha Tống và thư kí của ông ở cùng một chỗ , chuyện này mẹ Tống là người biết cuối cùng . Ban đầu bà suốt ngày cãi nhau với cha Tống , cha Tống cũng rất bất đắc dĩ nên đã xảy ra vài việc .

Suy nghĩ của Tống Hoài Thừa từ từ rõ ràng , có một khoảng thời gian cha thường không ở nhà , lúc đó tâm trạng của mẹ anh rất tệ .

Tống Hoài Thừa nén sự đau lòng , đưa tay gãi đầu .

Nhiều năm qua anh vẫn còn oán hận mẹ .

" Vậy ông nội , ông muốn con tha cho Lục Diệp Thanh ?" Tống Hoài Thừa hỏi .

Ông Tống trầm mặc .

Tống Hoài Thừa nhếch miệng : " Con muốn Lục Diệp Thanh biết đến thân phận của mình ."

Ông cụ nhíu mày : " Sau khi cha con qua đời , đã rất lâu rồi không có tin tức của nó . Về sau tìm được nó cũng không dễ dàng gì , ông liền âm thầm giúp đỡ việc học của nó ."

Tống Hoài Thừa thất thần .

" Ông không thể nhìn anh em các con tương tàn ."

" Ông nội , nếu Lục Diệp Thanh biết tất cả mà còn làm chuyện như vậy , ông cảm thấy hắn có thể tha thứ sao ?" Tống Hoài Thừa nhìn ông .

Ông cụ hổ thẹn không có lời nào để nói . Hai đứa nó , đứa nào cũng không được chăm sóc tốt .

Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa .

Hai người ngẩn ngơ .

Tang Vân Đồng chậm rãi cầm chiếc mũ đen trong tay , nhàn nhạt nhìn phía trước : " Cha ..."

" Vân Đồng ?" Ông cụ thì thầm .

Tang Vân Đồng bước đến giường bệnh , ánh mắt chậm rãi nhìn Tống Hoài Thừa : " Hoài Thừa ..." Nhiều năm không gặp . Tang Vân Đồng nhìn con trai , bà vừa bất an , vừa áy náy , âm thanh run rẩy : " Con thế nào rồi ?"

Tống Hoài Thừa rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh , không biết nên nói gì cho phải : " Vậy là tốt rồi ."

" Vân Đồng , con về lúc nào vậy ?" Ông cụ hỏi .

" Chồng con về nước bàn chuyện làm ăn nên cả nhà con cùng về ." Tang Vân Đồng chậm rãi mở miệng .

Ông cụ gật đầu : " Chọn thời gian rồi gia đình chúng ta họp mặt một lần ."

Tang Vân Đồng nhìn Tống Hoài Thừa : " Được ạ ."

Ông Tống đứng dậy rời đi , để lại không gian cho hai người .

Phòng bệnh lập tức rơi vào yên lặng .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!