Trong phút chốc , cô cảm thấy sinh khí bị mất hết , cô muốn nhanh chóng chạy trốn , thế nhưng hai chân bị đông đá , không hề có chút cảm giác , ngay cả chút hơi sức chạy cũng không có .
Mãi đến khi hai người bên trong dường như muốn đi ra , Cố Niệm mới tìm lại được chút sức lực , vừa nhấc chân , giày đụng phải bình cứu hoả , tạo ra một tiếng động nhỏ . Cô nhanh chóng chạy tới bên cạnh cầu thang , trốn trong đó .
Cố Niệm lui vào trong góc , Tống Hoài Thừa và Từ Hành chậm rãi đi qua . Cô tính toán bước chân hai người bọn họ . Đến khi bước chân dần dần rời xa , cô mới thở phảo nhẹ nhõm , lồng ngực trở nên đau đớn .
Đại não như bị rút sạch , Tống Hoài Thừa nokd không sai , cô đúng là người không biết suy nghĩ . Mồ hôi lạnh chảy dài sau lưng , truyền khắp toàn thân khiến cô lạnh toát hết cả người , không khống chế được mà run rẩy .
Giây phút đó , niềm tin của cô hoàn toàn tan vỡ .
Tống Hoài Thừa trở lại , nhìn một vòng không thấy cô .
Từ Hành nhìn thấy ánh mắt của anh : " Hoài Thừa , thật ra thời gian làm thay đổi rất nhiều người và nhiều chuyện , cậu .."
Tống Hoài Thừa nhanh chóng cắt lời anh ta : " Cậu hiểu mình mà , nếu đã quyết định chuyện gì mình sẽ không thay đổi ."
Từ Hành nhún vai : " Cô ấy hình như không có ở đây ."
Chu Hảo Hảo bước tới chỗ bọn họ : " Hai người uống với em một ly chứ ?"
Từ Hành cười giễu cợt : " Hoài Thừa không uống được đâu , để anh uống với em ."
Chu Hảo Hảo ngẩng đầu lên nhìn Tống Hoài Thừa : " Anh sợ bị vợ mắng à ?"
Sắc mặt Tống Hoài Thừa không đổi : " Chốc nữa anh còn phải lái xe ."
Đúng là một lý do vụng về .
" Em cũng nên uống ít thôi ." Tống Hoài Thừa nói với cô .
Chu Hảo Hảo dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh : " Vợ chồng hai người ngày càng giống nhau , ngay đến lời nói cũng giống như thế . Anh tìm Cố Niệm sao ? Cô ấy vừa đi tìm anh mà ?"
Cố Niệm xê dịch mấy chiếc ghế , tiến đến một cách thăm dò .
Không biết có phải ánh sáng không mà sắc mặt Cố Niệm nhìn qua có vẻ không ổn , cô nở nụ cười yếu ớt .
" Em vừa đi đâu thế ?" Tống Hoài Thừa hỏi .
Cố Niệm lè lưỡi : " Bụng hơi khó chịu nên em vừa vào toilet một lát ." Nói xong , cô còn cố ý lấy tay lên ôm lấy bụng mình .
Tống Hoài Thừa để ý tấy trên sợi tóc cô có dính vệt nước , không nói thêm gì nữa .
Từ Hành đề nghị mọi người chơi quán đản (*) , Cố Niệm mở miệng nói : " Em không chơi đâu ." Giọng điệu vô cùng kiên quyết .
(*) QUÁN ĐẢN CÓ NGUỒN GỐC TỪ TỈNH GIANG TÔ , TƯƠNG TỰ NHƯ BÀI TÚ LƠ KHƠ .
Ba người còn lại vô cùng ngạc nhiên . Cố Niệm thích nhất là chơi quán đản , rất hay lôi kéo người khác chơi cùng , còn có cả châm ngôn : Chơi không xong thì chiến đến sáng .
Cô gãi đầu : " Em ngốc lắm , chơi toàn thua thôi . Sẽ không đánh được với mọi người đâu . Gọi anh ấy thử xem , anh ấy chơi bài rất lợi hại mà ." Cô chỉ sang một người khác .
Từ Hành nhướn mày : " Không có em , anh làm sao ăn được tiền của Hoài Thừa ?"
Cố Niệm nhăn mày nhăn mặt : " Không có chuyện đó đâu , mọi người cứ chơi đi , em ra ngoài kia ngồi nghỉ một chút ."
Cố Niệm đi tới ghế sofa ngồi , tầm mắt nhìn đến chỗ bọn họ nhưng trước mắt lại lag một mảnh mơ hồ .
Âm thanh không ngừng truyền đến bên tai , nhưng cô dường như không hề nghe thấy gì , tựa vào sofa mà ngủ thiếp đi .
Cố Niệm bị Tống Hoài Thừa đánh thức , cô mơ hồ mở mắt ra , trong phòng bao chỉ còn lại vài người : " Về chưa ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!