Chương 35: (Vô Đề)

Cố Niệm nắm chặt tay không cho bản thân yếu thế , cô không thể không hoài nghi Tống Hoài Thừa sắp xếp hết tất cả .

Tống Hoài Thừa nhìn cô , không giải thích : " Phán Phán nằm viện tôi sẽ sắp xếp ổn thoả ." Nói xong anh rời đi .

Cố Niệm lớn tiếng : " Tống Hoài Thừa , chuyện của Lục Diệp Thanh có phải do anh làm không ?"

Tống Hoài Thừa ngừng lại một chút , Cố Niệm nhìn không thấu vẻ mặt anh . Anh nói với Cố Niệm không bằng nói với chính mình . Cô không hề tin anh .

" Em bảo hắn tự cầu phúc đi ." Anh nói .

Hai chân Cố Niệm run rẩy , Phương Hủ Hủ đã đở lấy cô .

" Rốt cuộc anh làm sao vậy ?" Cố Niệm chỉ thấy toàn thân đều lạnh lẽo .

" Có người nhà bệnh đến trách cứ , hiện tại bị cách chức tạm thời ."

Trong mắt Cố Niệm tràn ngập sự hận thù , Tống Hoài Thừa , anh không muốn tôi sống tốt đến vậy ? Tôi rất muốn nhìn , rốt cuộc anh có bản lĩnh gì ?

Lục Diệp Thanh gặp người nhà bệnh nhân . Người bệnh chuẩn đoán có hiện tượng sinh non , sau khi trở về liền sinh non . Người nhà lại cho rằng cách chữa bệnh của bác sĩ có vấn đề , không kịp thời báo cho phụ nữ có thai .

Người nhà bệnh nhân vô cùng kích động , gọi hơn 20 người đến bệnh viện gây sự . Khung cảnh tranh chấp vừa xảy ra , cực kì náo loạn .

Lục Diệp Thanh đương nhiên không để ý tới , bắt bọn họ trở về , nói thẳng sẽ báo cảnh sát .

Người nhà kia vốn vô lại : " Nếu hôm nay không cho tôi nói , mai tôi sẽ náo loạn tiếp ."

" Trước tiên để bảo vệ lôi họ đi . Đừng làm ảnh hưởng đến người bệnh khác ." Phó viện trưởng chạy tới .

" Ai dám đụng đến tôi . Các người không sợ nhiễm AIDS cứ việc đến đây ." Giống như quả bom khiến hiện trường nổ tung .

Mọi người với đủ loại sắc mặt , ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ . Lúc này có phóng viên đến đây . Phó viện trưởng tức giận : " Vị người nhà này mong anh tỉnh táo lại , vấn đề anh phản ánh hiện tại chúng tôi sẽ đi xử lí ."

Chuyện này không biết có ảnh hưởng hay không , Lục Diệp Thanh đều phải gánh vác trách nhiệm . Hơn nữa , hoàn cảnh bệnh viện có chút gò bó , bình thường Lục Diệp Thanh thích làm theo ý mình , không xảy ra việc gì thì cũng thôi , vừa có chuyện rất nhiều người muốn bỏ đá xuống giếng .

Bầu không khí trong phòng trở nên âm u .

" Bác sĩ Lục , anh đừng để tâm , trước hết cứ nghỉ ngơi thời gian đã ."

" Đúng vậy . Chờ kẻ điên này im lặng đã , lãnh đạo khẳng định sẽ có sắp xếp mới ."

Vẻ mặt Lục Diệp Thanh trước sau như một : " Mọi người không cần lo lắng , tôi không làm trái lương tâm đương nhiên không việc gì phải lo lắng . Mọi người mau đi đi , tôi vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi ." Hắn cười .

Lục Diệp Thanh nhận được điện thoại của Cố Niệm : " Anh lập tức đến đó ."

" Được ." Ưu sầu trên mặt Cố Niệm ngày càng sâu .

Lúc Lục Diệp Thanh đến , chỉ thấy Cố Niệm mang vẻ mặt lo lắng : " Anh không sao , người như thế rất nhiều ."

Cố Niệm trầm mặc , cảm thấy chua xót .

Lục Diệp Thanh nâng tay vuốt ve mặt cô : " Đừng nghĩ nhiều quá . Vừa lúc không cần phải xin nghỉ phép . Đừng quên kế hoạch vào ngày kia của chúng ta ."

Trên mặt Cố Niệm có thêm tầng sương mù : " Em luôn cảm thấy mang đến vận rủi cho người thân bên cạnh . Thân thể mẹ em không tốt , sau đó thì qua đời . Cha em cũng ... bây giờ anh lại như vậy ."

" Không liên quan đến em . Sao em lại có suy nghĩ như vậy ?" Lục Diệp Thanh bất đắc dĩ : " Hôm nay Phán Phán thế nào ?" Hắn chuyển chủ đề .

Cố Niệm không giấu chuyện Tống Hoài Thừa tới . Lục Diệp Thanh nặng nề nói : " Dù sao anh ta cũng là cha Phán Phán ." Điều này vĩnh viễn không thay đổi .

Lúc Chu Hảo Hảo đến đây , Cố Niệm không che dấu sự bực bội , hơi nhíu mày .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!