Cô đã quên mất sinh nhật mình , 4 năm nay ngày này đã trở thành bình thường như bao ngày . Hai số 18 trên bánh gato làm cô không tự chủ nở nụ cười , hoá ra vẫn còn người nhớ ngày này , trong lòng cô tràn đầy cảm động .
" Đồng ý đi ! Đồng ý đi ." Mọi người nhịp nhàng hò reo .
Cố Niệm khoé miệng chậm rãi cong lên : " Nhẫn rất đẹp ." Cô vươn tay ra .
Lục Diệp Thanh cười , vẻ mặt yêu thương , chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái cô . Anh nắm đầu ngón tay mảnh khảnh của cô , tay Cố Niệm rất đẹp , bởi cô thường xuyên vẽ tranh nên móng tay cắt rửa rất sạch sẽ .
Lục Diệp Thanh bước về phía trước , hôn lên trán cô .
Cố Niệm không nhúc nhích , thân thể cứng đờ .
Mọi người vỗ tay hoan hô , trong phòng ăn cực kỳ náo nhiệt .
Bữa cơm kết thúc , Lục Diệp Thanh ôm Phán Phán đi trước , Phán Phán ôm chặt cổ Lục Diệp Thanh , vẻ mặt lưu luyến không muốn xa .
Phương Hủ Hủ và Cố Niệm đi phía sau , Cố Niệm cúi đầu .
" Phán Phán rất thích anh Lục ." Phương Hủ Hủ nói .
Cố Niệm ngẩng đầu : " Đúng vậy . Anh ấy làm cho người ta có cảm giác an toàn khi ở gần , Phán Phán rất tin tưởng anh ấy ."
Phương Hủ Hủ cười : " Cậu xem đêm nay Phán Phán rất vui vẻ . Như vậy cũng tốt , Lục Diệp Thanh sẽ dạy dỗ Phán Phán rất tốt ."
Cố Niệm sờ chiếc nhẫn , cô đã lấy hết dũng khí đồng ý với anh : " Hủ Hủ , cậu yên tâm , mình quyết định rồi , sau này bọn mình sẽ là người một nhà ."
Nếu đã lựa chọn con đường này , cô nhất định sẽ kiên trì đến cùng .
Chuyện trước kia cứ xem là giấc mơ đi .
Ba người cùng nhau về nhà .
Lúc xuống xe , Cố Phán nắm tay hai người , rất giống người một nhà .
Tay Cố Niêmn cầm theo hộp bánh gato .
Tống Hoài Thừa ngồi trong xe , trong bóng tối không ai chú ý đến sự hiện diện của anh . Đáy lòng anh trầm xuống , vẻ mặt nghiêm trọng . Lúc đại học mỗi lần đến sinh nhật , Cố Niệm sẽ nói thật sớm cho anh biết , mời bạn bè trong kí túc xá ăn cơm . Anh nhớ kĩ thời điểm đó từng chút một . Sau khi kết hôn , mỗi lần sinh nhật hai người đều tổ chức ở nhà , Cố Niệm có thể làm một món hai món , sau đó kêu đồ ăn ở ngoài .
Không có bữa tối dưới ánh đèn lãng mạng , nhưng cô lại nói : " Tống Hoài Thừa , chỉ cần mỗi năm đến sinh nhật có thể bên cạnh anh , chính là món quà tuyệt vời nhất ."
Tống Hoài Thừa nhìn sang chổ khác , khuôn mặt tươi cười của Phán Phán hiện lên trong đầu anh như làn sóng .
Cho đến khi ba người vào nhà , anh mới cầm điện thoại lên .
" Luật sư Phương , chuyện chúng ta nói lúc trước , anh mau chóng chuẩn bị đi ."
" Được , không thành vấn đề ."
Tống Hoài Thừa cúp điện thoại , điện thoại vứt tuỳ ý trên xe . Anh thưởng thức ánh sáng của bật lửa , chút chút lại bật lên .
Chỉ mấy ngày sau , Cố Niệm nhận được cuộc gọi xa lạ , khi cô nghe đối phương giới thiệu thân phận thì bối rối vô cùng .
Luật sư Phương hẹn gặp cô , Cố Niệm vẫn rất căng thẳng .
Lần đầu tiên gặp luật sư Phương , cô đã đi thẳng vấn đề chính : " Tôi không để Tống Hoài Thừa cướp con gái của tôi đi ."
" Cố tiểu thư , trước tiên cô bình tĩnh , hãy nghe tôi nói , mọi việc sẽ làm theo pháp luật ."
Cố Niệm nắm chắc các ngón tay , sắc mặt lo lắng : " Anh là luật sư của anh ta , chắc chắn sẽ nói giúp anh ta thôi ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!