Cố Niệm nghiến răng nghiến lợi , giơ tay lên đánh vào người anh : " Anh làm sao có thể như vậy , anh điên rồi ." Tay đau đến nhấc không nổi nhưng vẫn cố liều mạng đánh anh , nước mắt không kìm chế được rơi xuống .
Năm đó sau khi ly hôn , cô cũng không khóc như vậy .
" Rõ ràng anh không cần con bé , không phải hận Cố gia sao ? Vì sao còn muốn như vậy ? Muốn giành con gái với tôi ? Tống Hoài Thừa , tại sao ? Anh đã có Chu Hảo Hảo , cô ta có thể sinh con cho anh . Anh muốn có con anh có thể tìm cô ta ."
Tống Hoài Thừa nhìn cô nước mắt giàn dụa , mặc cho cô liên tục đánh vào ngực mình : " Cố Niệm ." Anh giật khoé môi .
Cố Niệm vẫn duy trì tâm tình đang dần sụp đổ : " Tại sao ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Anh đã hại cha tôi vô tù , nếu anh thấy như thế chưa công bằng , anh có thể đi kháng án . Anh không nhìn thấy sao ? Ông trời đã trừng phạt tôi , Phán Phán không nói được , con bé sẽ không nói được , đây là ông trời trừng phạt gia đình tôi . Tống Hoài Thừa , anh không nhìn thấy sao ?"
Tống Hoài Thừa cầm tay cô , lúc này mới phát hiện cổ tay cô đã sưng lên : " Tay cô ."
Cố Niệm khóc nức nở , đại não căn bản cũng không biết anh nói gì .
Tống Hoài Thừa lái xe đi tới bệnh viện , bác sĩ xử lí vết thương cho cô , Cố Niệm tỉnh táo lại vài phần .
Bác sĩ nói : " Mấy ngày nay không nên xách đồ nặng , tôi cho cô vài miếng dán , mỗi ngày dán một miếng ."
Cố Niệm gật đầu .
Bác sĩ nắm tay cô , ánh mắt chăm chú : " Trước đây cô từng bị thương ?"
" Đúng ."
" Tổn thương tới gân sao ?"
" Đúng vậy , nhưng bây giờ tốt hơn rồi ."
Bác sĩ nhìn cô : " Không dễ hồi phục đâu , cho nên đừng quá miễn cưỡng ."
Tống Hoài Thừa vẫn luôn ngồi bên cạnh : " Tay có thể phục hồi lại như trước không ?"
Bác sĩ lắc đầu , nhìn về phía Tống Hoài Thừa : " Cô ấy bị thương ở gân , có thể khôi phục tám trên mười phần là không tệ rồi . Cái này đau lắm , sao lại làm bị thương tay chứ ?"
" Không cẩn thận ." Cố Niệm thản nhiên nói , cô khẽ chuyển động ngón tay .
" Cái tay này sau phải chú ý một chút , không nên để bị thương nữa . Sau khi về không thấy thoải mái , lập tức tới bệnh viện kiểm tra ."
" Tôi biết rồi , làm phiền ông ." Cố Niệm khách khí nói .
Bác sĩ cười : " Việc nhà để chồng cô làm , lúc cần nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi ."
Tống Hoài Thừa sắc mặt mất tự nhiên nhìn về Cố Niệm , Cố Niệm đứng lên : " Bác sĩ , anh ta không phải chồng tôi ."
Bác sĩ xấu hổ : " Ồ , ra là vậy ."
Sau khi ra ngoài , Tống Hoài Thừa muốn đi lấy thuốc giúp Cố Niệm .
" Không cần , hôm nay tôi không mang tiền ." Cô nhìn đối giày dưới chân , rất rẻ tiền , hơn 20 đồng , cô đã đi nó được 2 năm , màu sắc đã ố vàng thế mà dưới ánh mặt trời lại đổi thành màu sắc xinh đẹp .
" Hơn 10 đồng thôi ." Tống Hoài Thừa trả lời , nói xong anh liền đi lấy thuốc .
Đúng vậy , đối với anh mà nói hơn 10 đồng không đáng kể chút nào : " Thuốc ở bệnh viện rất đắt , tôi ra tiệm mua . Không cần phiền anh ."
Bệnh viện người đến người đi .
Cố Niệm luôn cảm thấy thế giới này rất nhỏ .
Chu Hảo Hảo đeo chiếc kính râm to , thế nhưng Cố Niệm chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô ta .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!