Chương 21: (Vô Đề)

Cố Niệm chưa từng nghe Tống Hoài Thừa nhắc đến ba anh , Tống Hoài Thừa không đề cập tới , Cố Niệm cũng chưa bao giờ hỏi . Khi đó cô nghĩ Tống Hoài Thừa nhất định rất khó chịu , 13 tuổi thì ba mất , sau khi ba mất mẹ cũng bỏ anh mà đi .

Còn cô , tuy rằng mẹ mất sớm , nhưng ba lại đối xử với cô rất tốt , xem cô như bảo bối mà thương yêu . Ai cũng chưa từng nghĩ đến , hạnh phúc của cô được xây trên nỗi khổ của anh .

Cô muốn nói gì ? Thay ba cô xin lỗi sao ? Ba chữ đơn giản như vậy nhưng không thể nào thốt ra khỏi miệng .

Ba cô nợ Tống gia , vậy cô thì sao ?

" Tống Hoài Thừa , ba tôi bị kết án 8 năm , tôi cũng ly hôn . Tuổi xuân của một cô gái , tình cảm đơn thuần nhất , tôi cái gì cũng không có . Nhà của chúng tôi nợ anh còn chưa trả hết sao ?"

Tống Hoài Thừa nghiêm mặt , có lẽ từ thời đại học đã dây dưa không rõ : " Phán Phán là con gái của tôi ."

Cố Niệm thở ra một hơi : " Đúng , con bé là con gái anh . Nhưng như vậy thì sao ? Anh cho tới bây giờ cũng không mong chờ đứa bé này ." Lông mày cô nhíu lại : " Hơn nữa , anh phải cùng Chu Hảo Hảo kết hôn , biết  đến sự tồn tại của Phán Phán thì như thế nào ?" Lẽ nào anh không chuẩn bị kết hôn với Chu Hảo Hảo nữa sao ?

" Vậy còn cô ? Cô phải cùng Lục Diệp Thanh kết hôn , lẽ nào sau này các người cũng không thương yêu con bé nữa ?"

Cố Niệm không khỏi lắc đầu : " Tống Hoài Thừa , đừng so sánh tôi với anh , tôi dám cam đoan , tôi yêu con bé còn hơn anh . Cho dù tôi với Diệp Thanh sau này có con , Diệp Thanh cũng sẽ đối tốt với Phán Phán ."

Diệp Thanh ...

Tống Hoài Thừa cười nhạt : " Gọi thân thiết như vậy ?"

Cố Niệm nhắm mắt lại : " Nếu không còn chuyện gì , xin anh trả Phán Phán lại cho chúng tôi , chúng tôi phải về ."

Tống Hoài Thừa nhìn cô chằm chằm , hôm nay gương mặt này ở trước mặt anh không còn mỉm cười nữa .

Lê Hạ đưa Phán Phán vào phòng , hắn tỉ mỉ nhìn quanh đánh giá , không cần phải nói , con bé này rất giống Tống Hoài Thừa . Nhất là sự lạnh nhạt đối với người khác lúc này , thâng sắc quả thật giống nhau như đúc .

" Cô bạn nhỏ , có muốn chơi trò chơi không ?" Lê Hạ lấy lòng hỏi .

Cố Phán liếc nhìn hắn , đôi mắt nhỏ có hồn như muốn nói thật là ấu trĩ .

Lê Hạ bị con bé nhìn cho ná thở .

Cố Phán kéo cửa phòng ra , lặng lẽ nhìn ngoài cửa .

Lê Hạ vội đóng cửa lại : " Bé con không cần lo chuyện người lớn ."

Cố Phán lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác , đi qua một bên , cầm lấy tượng người tuyết thuỷ tinh trước mặt , món đồ chơi thật tinh xảo , cho tới bây giờ con bé vẫn chưa nhìn thấy . ' Ba' một tiếng ném thật mạnh xuống đất .

Lê Hạ giật mình .

Cố Niệm nghe thấy tiếng động thì mặt biến sắc , không quan tâm điều gì nữa , xoay người chạy vào phòng : " Phán Phán ."

Trên đất văng đầy mảnh thuỷ tinh , một mảnh hỗn độn .

Lê Hạ vội vàng giải thích : " Là do con bé đập ."

Cố Niệm chạy đến bên Cố Phán , ôm lấy con bé .

Cố Niệm cũng thở ra hơi : " Không có việc gì , mẹ tới rồi ." Cô ôm lấy con bé : " Đi , chúng ta về nhà ."

Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô , đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Phán , thế nhưng lại nói với Cố Niệm : " Cố Niệm , cô nói yêu con bé , nhưng cô không cảm thấy cô quá ích kỉ sao ? Cô xem cô có thể cho con bé cuộc sống thế nào ?"

Cố Niệm theo bản năng ôm chặt con : " Tôi không cho con bé cuộc sống tốt nhất , thậm chí ngay cả mua bộ đồ mới cho bé tôi đều phải cân nhắc , thế nhưng điều tôi có thể cho con bé anh tuyệt đối không có khả năng ."

Cố Phán ôm lấy cô thật chặt , đẩy Cố Niệm từng bước lách qua Tống Hoài Thừa , ánh mắt Cố Phán và Tống Hoài Thừa chạm nhau , cặp mắt kia trong vắt , con ngươi sạch sẽ không lấy một tạp chất , con bé nhìn hắn , Tống Hoài Thừa cảm thấy ngực rét lạnh .

Khi hắn muốn mở miệng thì Cố Phán lại vùi mặt vào cổ Cố Niệm , biểu hiện như không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!