Chương 2: (Vô Đề)

Chập tối , ánh tà dương rơi trên thành phố , tĩnh mịch giống như bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ .

Cố Niệm quay trở lại khu tiểu khu , đúng lúc đó gặp một ông lão bán kẹo bông ngay trước cổng . Kẹo bông giống hệt những đám mây , khiến cho con người ta không nhịn được muốn cắn một miếng .

Nhưng mà hầu hết những đứa trẻ đi qua đều bị phụ huynh đưa về nhà , chỉ có thể trơ mắt nhìn vài lần .

Cố Niệm mua liền năm chiếc , dường như sự trống rỗng trong lòng phút chốc được lấp đầy .

Cô đi tới chỗ xích đu , rất nhiều đứa trẻ đang tự tập ở đây . Thấy cô đến , hai con mắt không khỏi liếc nhìn cô .

Cố Niệm ngồi xuống , tay trái cầm bốn chiếc , tay phải cầm một chiếc , cô ăn từng chút từng chút một .

Chỉ lát sau , đã có ba bốn đứa trẻ ngồi xuống cạnh cô . Cố Niệm rút tay lại , ý muốn nói đống kẹo này là của cô .

Mấy đứa trẻ nói chuyện : " Kẹo bông chỉ có trẻ con mới ăn thôi ."

" Nếu ăn nhiều sẽ bị sâu răng , phải đi tìm nha sĩ để nhổ răng đấy ."

Cố Niệm khẽ nhíu mày nhìn mấy đứa trẻ . Cô mở miệng cắn một miếng kẹo thật to , vừa ăn vừa đưa tay quẹt chút kẹo bị dính trên mép .

Hình ảnh đó thật khiến con người ta phải đánh giá .

Đúng lúc đó Tống Hoài Thừa lái xe qua nhìn thấy Cố Niệm . Anh dừng xe , đi đến thấy Cố Niệm một mình ăn kẹo bông , không khỏi bật cười .

" Cố Niệm ." Anh gọi tên cô , Tống Hoài Thừa luôn gọi cả họ tên của cô như một thói quen .

Trước kia Cố Niệm cảm thấy không có vấn đề gì , nhưng trái tim cô giờ đây cảm thấy thật xa cách . So với trước , dù chưa thấy người nhưng chỉ nghe giọng nói kia , cô đã sớm muốn chạy trốn , nhưng ngược lại chỉ có thể miễn cưỡng ngồi lại xích đu .

" Sao lại ăn nhiều kẹo bông như vậy ?" Tống Hoài Thừa hỏi .

Cố Niệm đành đưa mắt lên , do ngược sáng nên cô không nhìn rõ anh . Nhưng cô biết đó là khuôn mặt vô cùng tuấn lãng , sống mũi thẳng , đôi mắt đẹp , môi mỏng , ngũ quan vô cùng hoà hợp khiến cho cô dù là phụ nữ cũng phải thèm muốn : " Anh về rồi à ?" Nói xong lại cắn một miếng kẹo bông .

Không hề có vị ngọt , ngược lại có chút đắng . Cô buồn bã khẽ nhếch miệng cười .

Mấy đứa trẻ lại nhìn thấy kẹo bông thật ngon .

" Chị ơi , kẹo bông có ngon không ạ ?" Cuối cùng cũng có một đứa trẻ rụt rè hỏi .

Cố Niệm nhảy khỏi xích đu , chiếc xích đu theo gió khẽ động đậy .

" Ăn ngon lắm phải không ạ ? Cho bọn em ăn với có được không ?" Cô nhìn mấy đứa trẻ , trong lòng chợt cảm thấy yêu thương .

Thôi quên đi .

" Được rồi , mỗi đứa một chiếc ."

Mấy đứa trẻ lấy được kẹo bông , vẻ mặt đầy hạnh phúc : " Cảm ơn chị ."

Cố Niệm cười khúc khích , thật là vô cũng tinh ranh : " Bọn trẻ con bây giờ đều như vậy sao ? Thật không dễ thương chút nào . Tương lai , chúng ta không thể để con mình như vậy được ."

Cô liếc mắt nhìn sắc mặt anh . Thấy anh vẫn lãnh đạm như cũ , Cố Niệm mới chuyển tầm mắt .

Trong tay cô còn thừa lại chiếc kẹo bông đang ăn , cô cười với Tống Hoài Thừa : " Tống Hoài Thừa , anh có muốn ăn không ?"

Tống Hoài Thừa nhẹ nhàng cười đáp : " Hôm nay em có vẻ rất hào hứng , như vậy cũng tốt , quay về không ?" Thấy cô cười , anh tiện tay cầm lấy chiếc kẹo bông .

Cố Niệm ừ một tiếng , cầm lấy túi xách . Tống Hoài Thừa nhìn lướt qua chiếc túi không kéo khoá , bên trong rộng lớn lại vô cùng lộn xộn , cũng không biết đã nói với cô bao nhiêu lần vẫn không sửa được . Tống Hoài Thừa lắc đầu , thấy bên trong có một tờ bệnh án .

" Hôm nay đến bệnh viện sao ?" Tống Hoài Thừa hơi liếc mắt .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!