Chương 50: (Vô Đề)

Nửa tháng không gặp, trong nụ hôn quyến luyến gắn bó có mang theo vài phần tư vị cửu biệt trùng phùng.

Cô chủ động tiến đến, anh tất nhiên sẽ không buông ra, ôm lấy eo cô, thoáng chốc nâng Lâm Duyệt lên khỏi mặt đất, xoay người đối diện với bờ hồ, dùng thân mình che đi những ánh mắt phía sau.

Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, ngọn tay nhẹ nhàng ve vuốt vành tai ửng đỏ của cô, trầm giọng hỏi, "Có nhớ anh không?"

Lâm Duyệt vẫn chưa bình ổn hơi thở, "Lúc không bận thì có nhớ một chút."

"Lúc bận thì sao?"

"Lúc bận không nhớ, phải kiếm tiền."

Trần Lộc Xuyên bật cười, hỏi lại, "Chỉ nhớ có một chút.?"

"Ừ." Cô cười tinh quái, giơ ngón trỏ và ngón cái lên, "Chỉ ít có từng này."

"Vậy à?" Trần Lộc Xuyên so sánh, "Vừa hay, anh nhớ nhiều hơn em một chút."

Mấy câu nói sến rện này, vào tai lại khiến cô vô cùng vui vẻ.

Một lát sau, Lâm Duyệt khẽ đẩy anh ra, "Nhân viên phục vụ đến rồi."

Trần Lộc Xuyên ừ một tiếng, chạm nhẹ lên miệng cô một cái rồi mới buông ra.

Hai người về bàn ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu bày đồ ăn lên, mùi hương sực nức.

Lâm Duyệt cầm đũa lên gắp một miệng.

Trần Lộc Xuyên vừa đẩy bát cháo đặc sản ở đây sang chỗ Lâm Duyệt, vừa cười nhìn cô, "Ăn ngon không?"

Lâm Duyệt không rảnh đáp lại, chỉ liên tục gật đầu.

Trần Lộc Xuyên thấy cô chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi mình vào, cảm giác rất vừa lòng.

Chỗ này anh được Tôn Lỗi giới thiệu xong, bảo là đôi khi phụ nữ rất dễ dỗ, chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể vui cả buổi.

Trần Lộc Xuyên nhớ lại mà không khỏi bật cười.

Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, lấy giấy lau khóe miệng, "Không được cười em.

Mấy hôm nay ngày nào em cũng bị đói, hôm qua lúc đi ngang qua hiệu thuốc, lúc đứng lên cái cân trước cửa đã sụt một cân rồi."

Trần Lộc Xuyên lại gắp thức ăn cho cô, "Không cười em, ăn nhiều một chút."

"Anh cũng ăn thử đi.

Món ở đây cũng khá được, em sẽ về giới thiệu cho Sài Vi.

Cô ấy mang thai khẩu vị rất kén chọn, Vương Đàm Phong sắp bị tra tấn đến điên rồi." Ngừng một chút, cô hỏi, "Đúng rồi, em đang định hỏi anh, trưa thứ bảy tuần sau anh có rảnh không?"

"Có."

"Cửa hàng sắp khai trương, em định mời vài người bạn ăn cơm, anh cũng đến nhé?" Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Lộc Xuyên sao có thể từ chối, chỉ hỏi, "Có những ai?"

"Vợ chồng Sài Vi, chủ cửa hàng cũ với cả vợ chồng chị họ cô ấy."

Trần Lộc Xuyên gật đầu, "Rồi, phân nửa không quen biết, đến lúc đó em phải bảo vệ anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!