Chương 57: (Vô Đề)

[ ô ô ô chúng ta là các ngươi tiểu tình lữ play trung một vòng sao ]

[!!! Ai?? Là ai muốn bôi nhọ chúng ta Nịnh Bảo bảo! ]

[ không hổ là mãnh liệt ha ha ha ha, hằng ngày dỗi người ]

[ ăn cơm nấu cơm... Hiểu được đều hiểu. Mãnh liệt tiểu tử ngươi tối hôm qua không thiếu lăn lộn lão bà đi ]

[ khó trách ba ngày hai đầu liền  cho fans leo cây, nguyên lai mãnh liệt tiểu tử ngươi chủ nghiệp căn bản không phải phát sóng trực tiếp ô ô ô ô ]

[ nhiều không nói, sí chanh ngọt ngọt ngào ngào cả đời đi! ]

......

Cái kia bác chủ đem phía sau màn chủ mưu lôi ra, kỳ thật dù cho hắn không nói, Phó Dư Sí cũng có thể rất nhanh tra ra. Người nọ đúng là An Biết Dụ.

Phó Dư Sí đau đầu muốn nứt, không hiểu nổi rốt cuộc người này muốn làm gì. Dù sao cũng là tiểu thiếu gia hào môn, cơm áo không lo, muốn gì có đó, thế mà còn làm ra loại chuyện này.

Ban đầu Phó Dư Sí chỉ thấy phiền chán hắn, đến giờ đã biến thành chán ghét rõ ràng, thẳng thừng.

Mặc kệ hắn là ai, đã làm thì phải gánh chịu hậu quả.

Chứng cứ xác thực vô cùng, bọn họ dứt khoát báo án.

An Biết Dụ đại khái không nghĩ tới, hắn không những không hãm hại thành công Diệp Nịnh, khiến người ta chán ghét, mà còn làm mình "gậy ông đập lưng ông", thậm chí phải đối diện với nguy cơ ngồi tù.

Trò hề kết thúc, chuyện này cuối cùng lại phát triển thành bất kể fans hay người ngoài ăn dưa đều sôi nổi chúc phúc cho Mãnh Liệt cùng Mộc Ninh.

Fans mới nhập hố nhiều không đếm xuể. Ngày hôm sau khi livestream, số người trong phòng phát sóng thẳng tắp tăng vọt, phá luôn kỷ lục trước đó.

Ngày Diệp Nịnh bị vu hãm trên mạng, với tư cách bạn thân của hắn, Sở Nhất Vọng lập tức phát Weibo, tỏ rõ tin tưởng hắn, mấy chuyện này tuyệt đối không phải Mộc Ninh có thể làm.

Không chỉ chính mình phát, cậu còn kéo Nam Diệc Sâm cùng nhau phát, tuy rằng hào cá nhân của đối phương thậm chí còn chưa phá nổi hai chữ số followers.

Ngày hôm đó, Sở Nhất Vọng đang được Nam Diệc Sâm chở đi ăn cơm, trên xe nhìn thấy cái bác văn xấu xa kia, tức khắc tức đến trừng tròn mắt:

"Láo toét! Ai mà nói hươu nói vượn vậy hả."

Sau một hồi lửa giận thao tác xong, cậu quay đầu nhìn sang Nam Diệc Sâm đang lái xe:

"Anh cũng phát luôn."

"Làm sao?"

Sở Nhất Vọng líu ríu giải thích một hồi, Nam Diệc Sâm tuy rằng không nghe ra mấy, nhưng đại khái hiểu là cần dùng Weibo account để phát cái gì đó, bèn nói:

"Điện thoại trong túi anh."

Ý tứ là bảo cậu tự lấy.

Sở Nhất Vọng vì thế nghiêng người qua, đưa tay với tới:

"Túi quần sao?"

Bàn tay mềm của Omega cách lớp vải mỏng chạm vào da, Nam Diệc Sâm chỉ cảm thấy một dòng điện tê dại nhỏ từ chỗ tiếp xúc lan ra khắp người, khiến hắn lập tức xao động.

Hắn gần như không khống chế được mà bật ra một tiếng "Tê——".

Nhưng Sở Nhất Vọng vẫn nghe được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!