Nhưng lúc nhỏ, hắn vốn gầy gò, nhút nhát, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ đi theo sau người khác, vừa không thích nói chuyện, cũng chẳng biết làm nũng. Đồ ăn vặt gần như chẳng bao giờ đến tay hắn.
Diệp Nịnh chỉ có thể trông mong, nhìn những đứa trẻ khác ăn, đến cả dũng khí mở miệng xin cũng không có.
Có lần hắn dè dặt hỏi một anh trai từng tỏ ra thân thiện với mình, rằng có thể cho hắn nếm thử một miếng khoai tây chiên không. Nhưng đối phương chỉ nhạt nhẽo liếc hắn một cái, siết chặt gói khoai tây trong tay, rồi nói:
"Muốn thì Nịnh Nịnh phải tự mình đi giành lấy."
Muốn có thứ gì thì phải tự mình tranh thủ.
Diệp Nịnh ghi nhớ câu nói ấy. Bởi vậy, hắn luôn nỗ lực học tập, làm việc, trở thành một người trưởng thành có thể tự lập về kinh tế.
Sau đó, hắn tự mua cho mình thật nhiều, thật nhiều đồ ăn vặt.
Quả nhiên, ăn rất ngon.
Sữa chua, thạch trái cây, bánh quy, sô
-cô
-la...
Như thể đang lựa chọn một sự kiện quan trọng, Diệp Nịnh cẩn trọng chọn từng món theo khẩu vị yêu thích, rồi ngay ngắn đặt hết vào trong xe đẩy.
Cuối cùng, hắn đi tới chỗ khoai tây chiên — món hắn thích nhất.
Ánh mắt lướt qua kệ hàng, Diệp Nịnh liền nhắm ngay hương chanh mà mình ưa thích.
Chỉ là —— sao lại để cao như vậy, có hợp lý không chứ?
Diệp Nịnh cao 1m73, tự nhận trong đám Beta thì không hẳn thấp, nhưng cũng chẳng thể gọi là cao.
Chẳng lẽ ở thế giới này, chiều cao trung bình của mọi người đều vượt trội hơn?
Có khả năng lắm, Diệp Nịnh nghĩ thầm. Bởi vừa rồi hắn thấy vài Alpha, dáng người thô cao, gần như đều phải 1m90 trở lên. Ngay cả mấy Omega đi cạnh họ, cũng xấp xỉ bằng chiều cao của hắn.
Diệp Nịnh ngẩng đầu, cau mày, khó xử nhìn gói khoai tây chanh cách không xa, trong lòng tự ước lượng —— nếu nhón chân, với tay, chắc là có thể lấy được.
Còn chưa kịp làm gì, hắn bỗng ngửi thấy một làn hương mát lạnh len vào mũi. Không phải mùi tin tức tố, mà ngoài ý muốn lại dễ chịu. Ngay sau đó, một cánh tay dài bất ngờ vươn tới trước mắt hắn, lấy xuống đúng gói khoai tây mà hắn đang nhìn chằm chằm.
"Cậu muốn cái này à?"
Người kia đưa gói khoai cho Diệp Nịnh. Hắn theo bản năng nhận lấy, rồi ngẩng đầu.
Đập vào mắt hắn trước tiên là yết hầu nhô cao, đường cằm sắc sảo rõ ràng, sau đó là gương mặt tựa như được trời cao tạc khắc tinh tế. Ngũ quan góc cạnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả bầu trời sao.
Trên đầu anh ta là mái tóc màu lam sương, chẳng hề lạc điệu mà còn rất hợp với khí chất quanh thân. Trên vành tai còn lấp lánh một chiếc khuyên bạc, cả người toát ra khí chất phóng khoáng, kiêu ngạo và soái khí.
Khoảng cách hai người thật sự quá gần, Diệp Nịnh theo bản năng lùi lại một bước, khẽ mở miệng:
"... Đúng vậy, cảm ơn anh."
Đến lúc này hắn mới phát hiện, đối phương là một Alpha, chiều cao gần như hơn hắn cả một cái đầu.
Trong khi Diệp Nịnh còn đang ngơ ngẩn, Phó Dư Sí cũng đang quan sát người trước mặt.
Cậu ta lớn lên quá đẹp, thậm chí còn hơn cả Omega. Làn da trắng như tuyết, gương mặt thanh tú lúc này mang theo chút mờ mịt, đôi mắt trong sáng nhìn lại, ngoan đến mức khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Chỉ là... trông có chút ngốc nghếch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!