Chương 2: (Vô Đề)

Rất nhiều người ùn ùn kéo vào phòng livestream, không ít người là fan của Mãnh Liệt, tới đây khí thế ngút trời, quyết liệt bênh vực thần tượng, xông vào chửi rủa.

[Diễn viên mà cũng dám mở livestream? Không sợ người ta chửi à?]

[Anh chị em, khỏi khách sáo, cứ thấy hắn thì xả thẳng mặt!]

[Diễn giả đấy! Thế mà chưa bị phong sát nữa?]

[Mãnh Liệt là cha ngươi, ngày nào cũng bám theo để ké fame]

[Hôm nay không chửi chết cái thứ ghê tởm này thì đúng là có lỗi với anh em]

[Ô hô, lần đầu tiên thấy phòng livestream đông thế này, đúng là trò hề!]

......

Quét một lượt qua bình luận, chín phần là mắng chửi, chỉ còn một phần mười là tới để xem cười nhạo.

Diệp Nịnh tuy đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng cũng tự nhủ rằng chuyện đó không phải do mình làm, những người này vốn chẳng thật sự nhắm vào mình.

Thế nhưng, khi đối diện với làn sóng bình luận tràn đầy ác ý, trong lòng hắn vẫn dâng lên nỗi tủi thân cùng khó chịu đến tận xương tủy.

Hắn muốn từng câu từng chữ phản bác lại, nhưng bản tính vốn an tĩnh, nội liễm, hắn vốn không giỏi tranh cãi cùng người khác.

"Ta không phải cố ý treo máy --"

Cảm xúc dâng trào quá mãnh liệt, vừa mở miệng, ngực hắn nghẹn lại, biến thành một tiếng nấc, khiến câu nói cuối bị kéo lệch điệu.

Làn đạn nổ tung:

[???]

[Ơ? Vừa mở miệng đã khóc rồi sao?]

[Đừng giỡn chứ, bọn tôi còn chưa phát lực đâu]

[Ơ nhưng cái tiếng cuối cùng nghe... còn đáng yêu ghê]

......

Nhận ra bản thân thất thố, Diệp Nịnh dừng lại, hít sâu một hơi.

Vài giây sau, hắn ép bản thân trấn tĩnh, sắp xếp lại lời nói, mở miệng lần nữa:

"Hôm qua ta không phải cố ý treo máy. Nhà bất ngờ mất điện, điện thoại cũng hết pin tự tắt nguồn. Thật xin lỗi vì đã liên lụy mọi người. Sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."

"Ở đây ta cũng muốn gửi lời xin lỗi tới Mãnh Liệt, cùng những đồng đội hôm qua. Thật sự xin lỗi."

Âm thanh hôm nay của hắn không còn the thé, ồn ào như mọi khi, thường xuyên phải la hét mới khiến người chú ý. Giờ đây lại trong trẻo, ôn hòa, như tiếng suối róc rách trong khe núi, còn mang theo sự mềm mại như nắm bột nếp.

Những khán giả vốn chuẩn bị chửi tiếp cũng thoáng khựng lại:

[Ơ? Nhanh vậy đã cúi đầu xin lỗi? Trước không phải kiêu ngạo lắm sao?]

[Buồn cười chết mất, hóa ra là loại ăn mềm sợ cứng. Trước ngấm ngầm bám lấy độ hot của Mãnh Liệt, chẳng ai thèm để ý, giờ sự việc vỡ lở thì biết sợ rồi à?]

[Hề hề, đúng là vai hề]

[Đừng bẽ mặt nữa, mau cút về tiệm net đi]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!