Hắn nói như vậy, Diệp Nịnh liền an tâm rồi: "Được."
Kết quả kiểm tra trả về, mèo con khoảng ba tháng tuổi, thân thể không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh. Toàn thân nó lông trắng như tuyết, đôi mắt xanh thẳm, vô cùng có sức sống. Có thể tưởng tượng ra, sau khi lớn lên sẽ xinh đẹp đến mức nào.
Nó vẫn luôn kêu meo meo, chắc là đói bụng, bác sĩ bèn cho uống sữa dê. Ăn uống no đủ xong, chẳng mấy chốc đã cuộn tròn ngủ trong lòng Diệp Nịnh.
Nhìn sinh mệnh nhỏ bé lông xù xì trong ngực, lòng Diệp Nịnh mềm nhũn, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Thấy thế, Phó Dư Sí không tự chủ được mà hạ giọng: "Cậu tính định xử lý con mèo này thế nào?"
Quả nhiên, Diệp Nịnh đáp như trong dự liệu: "Tôi muốn nuôi nó."
Hiện tại hắn sống một mình, thường ngày ở nhà cũng dễ cảm thấy buồn chán. Trước đây từng có ý định nuôi thú cưng, thậm chí còn tìm hiểu cách chăm sóc mèo, chỉ là vẫn chưa thật sự bắt tay thực hiện.
Hôm nay mèo con đột nhiên xuất hiện, có lẽ cũng là duyên phận.
Thấy Diệp Nịnh không hề do dự liền đưa ra đáp án, trong lòng Phó Dư Sí mơ hồ nảy sinh một suy đoán: "Cậu... sống một mình sao?"
Diệp Nịnh gật đầu: "Ừ."
Vì sao?
Là rời nhà ra ngoài tự lập, hay giống hắn, thích tự do an nhàn mà dọn ra ở riêng... hay là, không có người thân?
Trong lòng vô cùng tò mò, nhưng Phó Dư Sí không tiện hỏi lúc này, sợ đối phương sẽ thấy mạo phạm.
Nói cho cùng, tuy rằng lúc trước cùng nhau chơi game, trò chuyện đôi chút nên biết được vài chuyện của Diệp Nịnh, nhưng đó tựa hồ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Hắn còn muốn hiểu nhiều hơn nữa.
Sau này tìm cơ hội hỏi cũng được, tương lai còn dài, hắn muốn cùng Diệp Nịnh chung đụng thêm thật lâu.
Nghĩ tới đây, khóe môi Phó Dư Sí không nhịn được khẽ cong lên.
Mang theo mèo con, sau đó hai người lại đi cửa hàng thú cưng chọn mua vài món đồ cơ bản.
Tiếp theo Diệp Nịnh báo địa chỉ nhà, Phó Dư Sí lái xe đưa một người một mèo về.
Mèo con ngủ say, cuộn tròn trên đùi Diệp Nịnh. Hắn cúi đầu nhìn nó, bàn tay khẽ v**t v* chiếc lưng mềm mại. Ánh sáng trong xe phản chiếu gương mặt hắn, khiến cả người nhìn qua vừa ấm áp vừa xinh đẹp.
Phó Dư Sí thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước, mím môi không nói.
Tới địa chỉ Diệp Nịnh vừa báo, Phó Dư Sí mới phát hiện đây là một khu dân cư cũ.
Nhà cửa thoạt nhìn đã có tuổi. Trời đã tối, bên ngoài hầu như chẳng có ai. Dưới ngọn đèn đường u tối, gió đêm thổi qua, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác âm trầm.
Diệp Nịnh ôm mèo con xuống xe, đang phân vân có nên mời Phó Dư Sí vào nhà ngồi không. Nhưng ngẫm lại hoàn cảnh nơi này không tốt, mà đối phương vừa nhìn đã biết xuất thân từ điều kiện sống rất khá, liệu có khi nào thấy không quen?
Đang do dự, Phó Dư Sí đã xuống xe.
"Là tòa nhà này sao?"
Hắn hỏi. Thấy thiếu niên ngơ ngác gật đầu, hắn lại nói: "Đi thôi, để tôi giúp cậu mang đồ lên."
Nói rồi đi đến phía sau xe, mở cốp lấy đồ.
Diệp Nịnh vội vàng đi theo.
Lấy xong đồ, Phó Dư Sí bắt gặp ánh mắt do dự của Diệp Nịnh, đoán được hắn đang băn khoăn điều gì, liền cười hỏi: "Sao thế, không định cho tôi vào nhà cậu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!