Chương 9: (Vô Đề)

Theo bản năng Lạc Thi đưa tay ra tìm điểm tựa, lại chạm phải một cảm giác rắn chắc.

Ánh mắt cô cứng đờ mà chậm rãi di chuyển xuống dưới. Lúc nhìn rõ tay mình đang đặt ở vị trí nào, có một khoảnh khắc, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Không khí như ngưng đọng lại.

Trong lòng Chu Duật Lễ đang ôm một người đột nhiên ngã vào, đôi tay của người trong lòng còn không chút khách khí mà đặt trên cơ bụng của anh.

Người trong lòng không biết vô tình hay cố ý mà còn ấn nhẹ vào cơ bụng anh một cái, cuối cùng mới ngọ nguậy ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, mái tóc xoăn dài như rong biển lại hơi rối.

Lúc nhìn thấy gương mặt cô gái ngẩng lên, vẻ mặt Chu Duật Lễ có chút kinh ngạc.

Anh chỉ cảm thấy như có một cục kẹo bông gòn thơm mềm nhào vào lòng mình. Cô gái toàn thân mềm mại, ngay cả chóp mũi cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào trên người cô. Giống như một lãnh địa được canh phòng nghiêm ngặt bỗng nhiên xổng vào một con nai con ngây thơ, sự tiếp xúc gần gũi như vậy, nhất thời ngay cả hô hấp cũng trở nên hơi ngưng trệ.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai lập tức sững sờ tại chỗ.

Lạc Thi bị cái ôm bất ngờ và tiếng mắng lạnh lùng dọa cho ngây người.

Cô cứng đờ mà ngẩng mặt lên, đối diện với anh trong khoảnh khắc hoảng loạn rung động không thôi, lúc này cô mới nhận ra chênh lệch chiều cao giữa hai người rốt cuộc lớn đến mức nào.

Lúc này Chu Duật Lễ cũng đang cúi đầu nhìn cô. Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu đen rộng rãi, mái tóc đen ngắn có chút rối, như vừa mới ngủ dậy. Trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, biểu cảm lúc này có chút vi diệu.

Ánh mắt Chu Duật Lễ khẽ run, tầm mắt dừng lại trên cổ tay cô: "Cô…"

Lạc Thi theo ánh mắt anh nhìn xuống, sau đó nhanh chóng thu lại bàn tay "không an phận" của mình, vành tai cô lập tức đỏ bừng, lắp bắp xin lỗi liên thanh: "A! Không, xin lỗi! Xin, xin lỗi! Tôi không cố ý!"

Yết hầu Chu Duật Lễ trượt lên xuống một chút, giọng nói có chút khàn khàn: "Sao cô lại ở đây?"

Lúc này Lạc Thi mới chậm chạp tỉnh táo lại, nghĩ đến lý do mình đến đây, trong đầu cô lại vang vọng lời nói lúc Chu Duật Lễ mở cửa.

Chữ "cút" kia như đang lặp đi lặp lại bên tai cô.

Trong thoáng chốc, đáy lòng Lạc Thi dâng lên một nỗi buồn không tên. Từ nhỏ đến lớn, cô gần như lớn lên trong vòng tay yêu thương, làm gì có ai hung dữ với cô như vậy? Huống chi lại bị người ta nói thẳng vào mặt chữ "cút".

Vẻ mặt Lạc Thi có chút khó xử, mím môi.

"Xin lỗi anh, vậy tôi cút đây…"

Cô khẽ hít mũi một cái, chuẩn bị xoay người rời đi.

Giây tiếp theo, cổ tay cô lại bị người từ phía sau nhẹ nhàng giữ lại. Là Chu Duật Lễ gọi cô: "…Chờ đã, tôi không phải bảo cô cút."

Bước chân Lạc Thi dừng lại, cô quay đầu lại có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.

Lúc thấy bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia đang nắm lấy cổ tay mình, Lạc Thi nghe được tiếng tim mình đập dồn dập như trống trận.

Cảm giác rung động khó tả đó lại lần nữa dễ dàng làm đảo lộn suy nghĩ của cô, gương mặt cô cứ thế "bừng" nóng lên, khiến cô có chút khó thở.

Ngay sau đó, cô thấy yết hầu Chu Duật Lễ trượt lên xuống một chút, giọng điệu có phần cứng ngắc mà giải thích: "Tôi tưởng là Chu…"

Nói được một nửa, Chu Duật Lễ nói vấp.

—— Không đúng.

Tại sao anh phải giải thích với cô?

Anh giải thích với cô cái gì?

Hai người lại không thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!