Cuộc gặp gỡ ở quán bar giống như một giấc mơ đẹp thoáng qua.
Từ ngày đó, Lạc Thi và Chu Duật Lễ không hề trò chuyện thêm trên WeChat, cuộc đối thoại của họ dừng lại ở câu cuối cùng của anh.
Mấy ngày nay Lạc Thi đã suy nghĩ rất nhiều lần cô có nên chủ động nhắn tin cho anh không?
Nhưng cô phát hiện, ấy vậy mà cô không biết nên nói chuyện gì, nói gì cũng có vẻ rất cứng nhắc và gượng gạo. Rất nhiều lần soạn sẵn tin nhắn trong khung chat, nhưng lại khó mà nói ra, thậm chí cô cầm điện thoại do dự thật lâu cũng không dám gửi đi.
Lạc Thi cứ như vậy rất nhanh lại quay về cuộc sống ba điểm một đường: trường học, phòng tập đàn, căn hộ.
Hôm nay trên đường về nhà Lạc Thi đã ghé qua siêu thị Monoprix gần nhà. Ngoài những lúc ra ngoài chơi với Diệp Oanh, dường như những lúc đi siêu thị đã trở thành niềm vui duy nhất của cô. Không biết sao, hôm nay ngay cả tâm trạng đi siêu thị cũng không có.
Cuối cùng Lạc Thi chỉ mua hai lốc nước khoáng Volvic.
Loại nước khoáng này thường xuyên hết hàng, nên lần nào Lạc Thi thấy cô cũng sẽ mua hai lốc mang về nhà. Nước khoáng rất nặng, cô có chút xách không nổi.
Trên vai Lạc Thi đeo hộp đàn, trong lòng cô ôm hai lốc nước đi ra khỏi siêu thị. Trên đường về nhà không biết vì sao dây đeo hộp đàn lại tuột xuống mấy lần.
Cô đành phải hết lần này đến lần khác chật vật cúi xuống đặt nước xuống đất, rồi lại đeo lại hộp đàn.
Đeo lên, lại tuột xuống.
…
Cứ như vậy lặp lại ba lần, cuối cùng Lạc Thi cũng nản lòng, cô lấy hộp đàn từ trên lưng xuống xách trong tay.
Trọng lượng trên tay đột nhiên tăng lên.
Ngay lúc cô lại lần nữa ôm nước đứng dậy, phía sau bỗng nhiên truyền đến hai giọng nói xa lạ.
—— "Có nặng không?"
—— "Không đâu, em yêu. Em cứ cầm đồ nhẹ thôi, đồ nặng cứ để anh xách hết là được."
Lạc Thi nhìn cặp đôi đang nói nói cười cười lướt qua bên cạnh mình. Cô gái trông rất vui vẻ, trên tay chỉ xách một túi đồ rất nhẹ.
Còn bạn trai cô ấy thì thoải mái xách mấy lốc nước đi bên cạnh.
Lạc Thi ôm hai lốc nước sững sờ tại chỗ, cô cúi xuống liếc nhìn những ngón tay bị siết đến đỏ ửng của mình, bỗng nhiên có chút tủi thân mà bĩu môi.
"…"
Cho nên, đây là một trong những lợi ích của việc yêu đương sao?
Có đồ nặng có thể để bạn trai xách.
Nhưng cô không có bạn trai.
Thậm chí người cô thích mấy ngày nay cũng không nói chuyện với cô.
—— Huhuhu.
Muốn khóc quá.
Vốn dĩ cuộc sống ngày qua ngày luyện đàn vẫn đang trôi qua rất tốt, cô có thể chịu đựng được. Nhưng ngay lúc cô nhìn thấy anh, trong lòng tựa như mặt hồ phẳng lặng lại bị ném xuống một viên sỏi nhỏ, gợn lên từng lớp sóng.
Mang theo chút mong chờ không rõ, Lạc Thi lại miên man suy nghĩ không biết khi nào có thể gặp lại anh nữa?
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!