Chương 7: (Vô Đề)

Gần như ngoài dự đoán của mọi người, Chu Duật Lễ nâng ngón tay thon dài, thờ ơ chỉ vào chiếc điện thoại đang nằm trên bàn, nói với cô ——

"Được, tự quét đi."

Nói cứ như thể bảo Lạc Thi quét mã trả tiền vậy.

Lạc Thi sững sờ một chút. Thao tác bình thường không phải là anh cầm điện thoại lên, cho cô quét mã sao?

Cô thoáng nghi ngờ mình có phải đã nghe nhầm không, lại thấy anh hơi nhướng mày, thong dong chờ đợi động tác tiếp theo của cô.

Do dự một lát, Lạc Thi thử cầm lấy điện thoại của anh trên bàn, bấm vào màn hình thì phát hiện điện thoại chưa mở khóa.

Ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào cô, Lạc Thi cảm thấy tai mình có chút nóng lên, cô cầm điện thoại của Chu Duật Lễ nhìn về phía anh cầu cứu: "Cảm ơn, nhưng mà điện thoại của anh chưa mở khóa…"

"Quên mất." Ngay sau đó, anh đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, kín đáo che đi ánh mắt dò xét của ba người đàn ông kia.

Lạc Thi không ngờ anh sẽ đột nhiên đứng lên, bất chợt ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng thanh mát trên người anh, tim cô lập tức đập nhanh hơn, theo bản năng lùi lại một bước nhỏ.

Anh… anh cao quá!

Sao cảm giác cứ như sắp 1m90 rồi…

Lạc Thi ngây người ra, phát hiện thế mà cô còn cao chưa đến vai anh.

Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, rồi đưa tay về phía Lạc Thi.

Lạc Thi khó hiểu nhìn lại anh.

Vài giây sau, Chu Duật Lễ cười nhẹ một tiếng, nhắc nhở cô: "Điện thoại."

"…Ồ, ồ, được." Lạc Thi bực bội mà nhắm mắt, đem điện thoại trả lại cho anh.

Lạc Thi thấy độ cong nơi khóe môi anh, tim cô lập tức lỡ một nhịp, gần như ngay lập tức xấu hổ đến mức khẽ cắn môi cúi đầu, không dám nhìn vào gương mặt mê hoặc chúng sinh của anh nữa.

Mặc dù dáng vẻ thờ ơ của anh trông rất quyến rũ.

Chu Duật Lễ rất nhanh dùng khuôn mặt mở khóa điện thoại, mở ra giao diện mã QR đưa tới trước mặt Lạc Thi.

Lạc Thi liếc nhìn, ảnh đại diện WeChat của anh là một tấm hình màu đen tuyền, tên WeChat là một chữ cái: "Z".

Cô rất nhanh mở điện thoại của mình ra quét mã, không nhịn được mà lòng vui như mở hội. Cảm xúc của cô trước nay đều không giấu được trên mặt, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.

Cô ngẩng mặt cầm điện thoại nhìn Chu Duật Lễ, gương mặt ửng hồng, nhỏ giọng cảm ơn anh: "Được rồi, cảm ơn anh."

Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên khóe môi đang vui vẻ cong lên của Lạc Thi, sau đó anh chậm rãi dời đi, chỉ bình thản mà "Ừm" một tiếng.

Lạc Thi cầm điện thoại xoay người rời đi, đây là một trải nghiệm chưa từng có.

Một cảm giác vui sướng khó tả tràn ngập lồng ngực, tim cô vẫn đập rất nhanh, chứa đầy một loại cảm xúc mà trước đây cô chưa bao giờ trải qua.

Lạc Thi vừa rời đi, ba người vừa rồi hoàn toàn chết lặng đồng thời nhìn về phía Chu Duật Lễ, trên mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

"Vãi, vãi, vãi!" Tiêu Thỉ đã mất khả năng tổ chức ngôn ngữ.

Kỳ Phỉ nhại lại giọng nói ngọt ngào của Lạc Thi vừa rồi một cách đểu cáng: "Được ~ rồi ~ cảm ~ ơn ~ anh ~"

"Khoan đã, cậu vẫn là Chu Duật Lễ đấy à?" Hứa Đình Thâm thì kinh ngạc không thôi, "Thế mà cậu lại cho WeChat à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!