Chương 69: Ngoại truyện –  Muốn Có Con

Trung thu trăng tròn, người nhà họ Chu quây quần đông đủ, thậm chí có cả những người họ hàng mà Lạc Thi chưa từng gặp cũng đến.

Bữa tiệc gia đình lần này chủ yếu là hải sản, đều là các loại được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về—cua hoàng đế bốn món, cá hồi vua và bào ngư đen New Zealand, tôm hùm xanh Pháp, hàu Belon… còn có cả hai thùng cua lông béo ngậy. Một đống nấm tùng nhung tươi và rau củ quả theo mùa cũng là sản phẩm tự trồng trong trang viên của tập đoàn Chu thị, được hái tươi trong ngày rồi có xe chuyên dụng đưa tới.

Ngay cả bò Wagyu A5 cũng được đầu bếp đẩy đến tận bàn cắt tại chỗ, vân mỡ đều đặn đẹp mắt, sau đó rắc nấm truffle đen rồi nướng hoặc ăn kèm với trứng sống, tan ngay trong miệng.

Lạc Thi và Chu Duật Lễ ngồi ở bàn chính, liên tục có người đến mời rượu Chu Duật Lễ. Nhiều người cũng là lần đầu gặp Lạc Thi, họ lặng lẽ quan sát cách hai vợ chồng đối xử với nhau.

Chu Duật Lễ, người vẫn còn lạnh nhạt xa cách khi được mời rượu, lại không hề che giấu mà chăm sóc người vợ bên cạnh, ánh mắt cũng dịu dàng, anh múc một bát cháo cá sao đông tinh cho cô, nhỏ giọng hỏi: "Uống chút cháo nhé, còn muốn gì nữa anh gắp cho em?"

Lạc Thi cảm nhận được những ánh mắt cố ý hoặc vô tình đổ dồn về phía mình, cô có chút ngại ngùng mà khẽ nắm tay anh dưới bàn, "Chồng ơi, để em tự làm được rồi."

"Được." Chu Duật Lễ đáp, rồi anh ngước mắt lơ đãng liếc nhìn những người đang nhìn chằm chằm Lạc Thi, nụ cười vừa nở trên môi đã nhanh chóng nhạt đi.

Gia đình lớn đông người, đương nhiên cũng nhiều lời ra tiếng vào.

Ăn xong bữa cơm này, Lạc Thi cảm thấy có chút không tự tại, nhưng dường như ông nội lại rất thích sự náo nhiệt này, ông vui vẻ bế mấy đứa trẻ hỏi han chuyện học hành.

Sau bữa ăn hai tiếng, đợi mọi người đã về gần hết, Lạc Thi ngồi uống trà với Chu Tự Sơn trong sân, còn Chu Duật Lễ bị Bùi Du gọi đi đâu không biết đang nói gì.

Chu Tự Sơn đưa đĩa hoa quả mà chú Tài vừa bưng ra cho Lạc Thi, vừa như vô tình hỏi: "Tiểu Thi à, buổi biểu diễn lần trước của cháu ông đã xem rồi, nếu không phải cháu giữ vé cho ông, chắc là cũng không giành được chỗ đâu. Thấy sự nghiệp của cháu phát triển rực rỡ, ông cũng thật lòng mừng cho cháu. Không biết hai vợ chồng cháu hai năm nay có kế hoạch gì không?"

"Ông nội muốn nói chuyện gì ạ?"

"Hai đứa có nghĩ đến chuyện có một đứa con chưa?" Chu Tự Sơn cười tủm tỉm nhìn Lạc Thi, ông đi thẳng vào vấn đề, "Nhìn mấy năm nay tình cảm của hai đứa tốt như vậy, ông cũng yên tâm rồi. Cháu xem mấy đứa nhóc lúc nãy, có phải rất đáng yêu ngoan ngoãn không? Đương nhiên, chuyện này vẫn là do hai đứa tự nguyện là chính. Thằng Lễ nó cũng 31 tuổi rồi, nó không nhắc đến chuyện này à?"

Lạc Thi ngẩn ra một lúc, mím môi nói: "Trước đây quả thực chúng cháu chưa từng bàn bạc chuyện này, nhưng cháu cảm thấy hình như Duật Lễ không thích trẻ con lắm."

Chu Tự Sơn hỏi: "Ồ? Sao cháu lại nói vậy?"

Lạc Thi đem suy nghĩ của mình nói cho Chu Tự Sơn.

Chu Tự Sơn nghe xong trầm ngâm, "Chắc là do hồi nhỏ, ba mẹ nó không có thời gian ở bên, nó và Thủ Tắc cũng cô đơn, sau này lại gặp phải những chuyện đó…"

Nhắc đến Chu Thủ Tắc, Chu Tự Sơn lại buồn bã thở dài: "Nói đến đây, nếu anh trai nó còn sống, bây giờ chắc ông cũng được bế cháu nội cháu ngoại rồi. Trừ những ngày lễ Tết đám con cháu đến tụ tập, căn nhà này cuối cùng vẫn có chút lạnh lẽo."

Lạc Thi thấy được sự cô đơn trong mắt ông nội, vội vàng an ủi: "Ông nội, ông đừng buồn. Chúng cháu sẽ suy nghĩ kỹ chuyện này ạ."

Trước đây vợ chồng cô không nghĩ đến những chuyện này là vì Lạc Thi cảm thấy mình còn trẻ, tâm trí đều đặt vào sự nghiệp, hơn nữa cuộc sống hai người của cô và Chu Duật Lễ quả thực rất thoải mái tự tại.

Còn về con cái, quả thực cô rất thích trẻ con, nhưng cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về việc có một đứa con của riêng mình.

Bây giờ cô cũng không chắc mình có thể làm tốt vai trò của một người mẹ hay không.

Điều thực sự khiến Lạc Thi nảy ra ý định muốn có con là vì Bành Duyệt, cô bạn ngồi bàn sau thời cấp ba, đột nhiên có một ngày liên lạc với cô, nói là muốn đưa con gái đến Disneyland Hồng Kông chơi, tiện thể muốn tụ tập với cô.

Chồng của Bành Duyệt được điều đi công tác ở nơi khác, một mình cô ấy chăm sóc con gái. Lạc Thi thấy cô bé ngọt ngào gọi mình là dì, còn ngại ngùng trốn trong lòng mẹ không dám nhìn cô, trái tim Lạc Thi mềm nhũn.

Hai người tìm một nhà hàng tư nhân để ăn cơm, trong lúc đó Bành Duyệt đi vệ sinh, Lạc Thi thấy cô bé tò mò nhìn mình, nắm tay cô không buông, giọng mềm mại hỏi cô: "Dì ơi, con ăn con tôm này được không ạ?"

Lạc Thi nghe thấy giọng sữa ngọt ngào của cô bé, trái tim như muốn tan chảy, lập tức lau tay bóc tôm cho cô bé ăn, "Đương nhiên là được, phải ăn từ từ nhé." Ăn xong tôm, Lạc Thi lại lấy khăn ướt lau tay cho cô bé.

Bành Duyệt trở về thấy cảnh này, cười hỏi Lạc Thi: "Lạc Thi, cậu thích trẻ con không?"

"Thích chứ." Lạc Thi do dự một lúc rồi hỏi, "Duyệt Duyệt, một mình cậu chăm con không mệt à?"

"Đương nhiên là mệt rồi, nhưng có lúc tớ lại cảm thấy rất may mắn. Con bé rất ngoan, còn biết an ủi tớ những lúc tớ buồn. Không phải chồng tớ đang công tác ở xa sao? May mà có con gái ở bên cạnh, bây giờ tớ lại thấy chồng tớ không về cũng chẳng có vấn đề gì." Bành Duyệt tinh nghịch chớp mắt nói, "Nói thật nhé, tớ xem ảnh cưới của cậu rồi, gen của cậu và chồng cậu tốt như vậy, cậu lại xinh đẹp thế này, sau này nếu sinh con, chắc chắn đứa bé sẽ xinh đẹp và ưu tú giống hai người."

Bành Duyệt thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lạc Thi, lại nói thêm một câu: "Tuy bây giờ nhiều người không thích có con nữa, nhưng mỗi người mỗi hoàn cảnh mà. Nếu chồng cậu cũng có thời gian ở bên cậu, bản thân cậu cũng muốn, tớ thấy cậu có thể cân nhắc việc có một đứa con đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!