Cây gậy trêu mèo bằng lông màu đen có thắt nơ bướm lúc lắc trước mắt Lạc Thi, tiếng chuông vang lên trong trẻo theo chuyển động của Chu Duật Lễ.
Chu Duật Lễ cầm cây gậy, thờ ơ huơ huơ trước mặt cô, nhìn ánh mắt cô không chớp mà dõi theo từng chuyển động của nó, một tiếng cười trầm vui vẻ bật ra từ cổ họng anh: "Sao lại giống mèo con thật thế này?"
Vòng ngoài của cây gậy được bọc một lớp lông vũ màu đen, như gần như xa lướt qua vành tai cô.
Lạc Thi ngứa đến mức nghiêng đầu muốn né, nhưng lại bị anh giữ cổ tay không cho động đậy, cô nhắm mắt cười: "Anh đừng chạm vào tai em, ngứa lắm, thật đó! Anh đừng nghịch nữa."
Chu Duật Lễ lại làm như không nghe thấy, anh tiếp tục cầm gậy trêu mèo lưu luyến từ vành tai cô lướt xuống, rồi nhẹ nhàng phớt qua gò má, sau đó khẽ khàng khiêu khích cằm cô.
Cánh tay còn lại của Chu Duật Lễ chống bên người cô, anh khoan thai điều khiển cây gậy lướt qua lớp vải ren mỏng manh, cuối cùng nhẹ nhàng tựa như cánh bướm dừng lại nơi khoảng hở hình trái tim, rồi lại vờn quanh trên đường cong trắng như tuyết nửa kín nửa hở.
Lông vũ đen và làn da trắng tuyết tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Anh thưởng thức dáng vẻ yêu kiều của cô, ánh mắt anh cũng dần trở nên u tối, giọng trầm khàn hỏi cô: "Sao Bảo bối lại nghĩ đến việc mua thứ này?"
"Là… là mua váy được tặng kèm đó, chủ shop tặng em." Mái tóc xoăn dài của Lạc Thi xõa tung trên chiếc gối lụa, hàng mi cô run rẩy không dám nhìn thẳng vào anh, lại lí nhí nói, "Chồng ơi, em muốn chơi một trò chơi với anh."
Lạc Thi hiếm khi đưa ra yêu cầu với anh vào những lúc thế này, nghe vậy Chu Duật Lễ có chút ngạc nhiên nhìn cô, anh kiên nhẫn hỏi: "Hửm? Bảo bối muốn chơi gì nào?"
Dù sao thì trong chuyện này, Lạc Thi luôn ở thế bị động, dù đã kết hôn lâu như vậy, cô vẫn rất ngại ngùng. Chu Duật Lễ thật sự không thể nghĩ ra cô sẽ có hành động phá cách nào.
Giây tiếp theo, Chu Duật Lễ phối hợp buông tay ra, chờ đợi hành động kế tiếp của cô.
Ý nghĩ trong lòng Lạc Thi đang rục rịch, cô chậm rãi ngồi dậy. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Duật Lễ, hiếm khi dạn dĩ vịn vai anh để anh ngồi xuống. Sau đó, cô nhanh tay tháo chiếc bờm tai mèo trên đầu mình xuống, đội lên đầu anh.
Chu Duật Lễ ngẩn người, anh khẽ nhướng mày, đưa tay sờ lên đôi tai mèo trên đầu, đáy mắt anh nhuốm một ý cười bất đắc dĩ, "Cứ vậy thôi à?"
Quả nhiên là anh đã đánh giá cô quá cao.
Cứ tưởng là hành động gì kinh thiên động địa lắm.
Lạc Thi hài lòng mím môi cười, gật đầu ngồi trước mặt anh, cũng đưa tay ra nghịch ngợm đôi tai mềm mại kia.
Bây giờ Chu Duật Lễ đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa satin màu đen, mái tóc ngắn vừa được sấy khô cũng mềm mượt, vài lọn tóc đen lòa xòa che đi xương mày ưu tú, trông cả người anh dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
Anh đang cưng chiều cúi mắt nhìn cô cười, cộng thêm đôi tai mèo màu đen kia, tuy có phần không hợp, nhưng lại thật sự giống một chú mèo đen cỡ lớn.
Lạc Thi nhìn đôi mắt anh tựa như xoáy nước, dần dần chìm đắm trong đó, càng chơi càng nghiện, bất giác cô cũng ngồi lại gần anh hơn.
Hoàn toàn không biết nguy hiểm đang dần ập tới.
Ánh mắt Chu Duật Lễ vẫn đặt trên người cô, anh lặng lẽ ôm lấy cô, cúi đầu vùi vào bên cổ cô, giống như một chú mèo vừa quyến luyến vừa bá đạo mà hít lấy hương thơm trên người cô, giọng trầm khàn hỏi: "Em đeo tai mèo cho anh, có phải không hợp lắm không?"
"Đâu có, em thấy rất hợp với anh mà." Lạc Thi không hề hay biết, cô vẫn tiếp tục đưa tay nghịch tai mèo, rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, "Em thấy hình như còn thiếu gì đó, ừm… nếu có thêm đuôi, rồi thay một bộ sơ mi quần tây nữa thì tốt rồi."
Nghe vậy, Chu Duật Lễ khẽ cười trầm bên tai cô: "Hóa ra em muốn chơi trò nhập vai à?"
"Đúng vậy, nên anh phải nghe lời em trước đã." Lạc Thi hiếm khi cứng rắn, kiêu kỳ đẩy nhẹ anh, "Ngoan nào, anh đừng dựa vào người em nữa."
Chu Duật Lễ phối hợp ngồi thẳng dậy, tiếp tục mặc cho cô tùy ý hành động trên người mình.
Anh nhìn cô lại cầm lấy cây gậy trêu mèo, lặp lại y hệt những gì anh vừa làm với cô lúc nãy.
Rõ ràng là một chuyện mờ ám, nhưng cô lại có thể chơi một cách vui vẻ như vậy.
Đặc biệt là khi cô ăn mặc thế này, không chút phòng bị mà ngồi trước mặt anh. Chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến anh thu hết mọi cảnh đẹp vào trong tầm mắt.
Ánh mắt Chu Duật Lễ ngày càng sâu thẳm, sự kiên nhẫn cũng dần cạn kiệt.
Ngay sau đó, anh đưa tay đoạt lấy cây gậy trêu mèo, vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung, ném chính xác vào chiếc giỏ đựng đồ ở xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!