Chương 6: (Vô Đề)

Những cô gái xung quanh gần như đang cố ý hay vô tình liếc mắt về phía đó. Bốn người đàn ông kia đã ngồi xuống một chiếc bàn cách họ không xa.

Một soái ca đã đành, đây lại còn là bốn soái ca đi cùng nhau, đương nhiên là vô cùng thu hút ánh nhìn.

Diệp Oanh hứng thú thu lại tầm mắt, vừa định nói chuyện với Lạc Thi thì đã thấy gương mặt ngẩn ngơ của cô bạn.

"Thi Thi?" Diệp Oanh đưa tay quơ quơ trước mặt cô, có chút không thể tin nổi: "Không phải chứ, nhìn đến ngây người luôn rồi à?"

Lạc Thi đột nhiên nghĩ đến bóng dáng mình thấy ở quán cà phê. Mặc dù người đàn ông đó đã thay bộ đồ khác, nhưng cô cảm thấy cô không thể nào nhìn nhầm được.

Trong một ngày mà gặp anh đến hai lần, Lạc Thi chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh một cách khó hiểu. Cô cố gắng đè nén cảm giác khác thường này, tiện tay cầm lấy một hạt óc chó mật ong trên đĩa định bỏ vào miệng.

Diệp Oanh thấy vậy thì hoảng hốt, nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ vào tay Lạc Thi làm rơi hạt óc chó: "Làm gì đấy? Cậu dị ứng với các loại hạt mà còn ăn à?"

Lúc này Lạc Thi mới sực tỉnh, cô cúi đầu nhìn hạt óc chó trong tay mình, ngẩn người.

…Trời ạ.

Cô đang làm cái gì thế này?

Diệp Oanh nhìn chằm chằm Lạc Thi vài giây, rất nhanh đã đi đến một kết luận không thể ngờ tới: "Khoan đã, không lẽ cậu… để ý anh chàng nào trong số họ rồi phải không?"

Lạc Thi mấp máy môi, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên miệng lại không sao thốt ra được: "Tớ…"

Diệp Oanh cứ thế nhìn gương mặt Lạc Thi dần đỏ ửng, cuối cùng ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Trong lòng Diệp Oanh đột nhiên dâng lên một niềm vui khó tả. Cô ấy vẫn luôn cho rằng Lạc Thi chỉ là một cô gái ngây thơ với trái tim và khối óc chỉ biết theo đuổi ước mơ, hoàn toàn không biết rung động là gì.

Xem ra, cô vẫn sẽ bị người khác phái thu hút.

Huống chi lại là loại soái ca cực phẩm thế này, độ hiếm có đương nhiên không cần phải bàn cãi. Quan niệm của Diệp Oanh là: ngắm trai đẹp nhiều giúp kéo dài tuổi thọ. Con gái mê trai cũng là một cách dưỡng sinh.

Diệp Oanh rất nhanh đã có chủ ý, cô ấy bưng ly rượu đứng dậy, nói với Lạc Thi: "Cậu ở đây chờ tớ nhé."

"Cậu đi đâu vậy?"

"Tớ đi do thám tình hình giúp cậu." Người bạn tốt Diệp Oanh ra tay, Lạc Thi cứ thế nhìn cô bạn không chút nao núng mà tiến về phía bàn bên kia.

Lạc Thi lập tức hoảng hốt, vội cúi đầu không dám nhìn nữa.

Vài phút sau, Diệp Oanh đã trở lại.

Vẻ mặt cô ấy vô cùng hưng phấn, nhỏ giọng ghé sát vào Lạc Thi nói: "Thi Thi, tớ nói cậu nghe, cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này. Vừa rồi tớ qua đó cụng ly với họ, mấy người đó đều là soái ca gốc Trung Hoa của chúng ta, hai người là đồng hương Kinh Thành với tớ, hai người còn lại đến từ Hong Kong."

"HongKong?" Lạc Thi tò mò chớp mắt.

"Đúng vậy, người mà cậu cứ nhìn mãi lúc nãy chính là người HongKong. Hơn nữa người thật siêu cấp đẹp trai! Về nhan sắc thì ăn đứt tất cả những soái ca mà tớ từng quen." Diệp Oanh vô cùng nghiêm túc nói, "Người cậu nhìn lúc nãy là anh chàng mặc áo hoodie đen đúng không?"

"Ừm." Lạc Thi đỏ mặt đáp.

Diệp Oanh hài lòng gật đầu: "Tuy rằng anh chàng đó vừa nhìn đã biết là khó tán, lúc nãy tớ qua đó anh ta không nói một câu nào. Nhưng tớ cảm thấy cậu có thể làm được, mau đi đi!"

Lạc Thi có chút không hiểu, chớp chớp mắt nhìn cô: "Đi đâu cơ?"

"Đi xin WeChat chứ đâu!" Diệp Oanh "chậc" một tiếng, nhìn cô với ánh mắt có phần "hận sắt không thành thép".

Sau đó, Diệp Oanh không cho Lạc Thi cơ hội từ chối, bởi vì cô ấy biết Lạc Thi chính là một con đà điểu chính hiệu. Cô ấy kéo Lạc Thi đứng dậy, chiếc ghế phát ra tiếng động không nhỏ.

Quán bar vốn không lớn, không ít người đều nhìn về phía họ. Lạc Thi còn chưa kịp nói lời từ chối, trong tay đã bị Diệp Oanh nhét vào chiếc điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!