Mưa ở Paris luôn đến bất chợt, những hạt mưa lất phất gột rửa những tòa nhà kiến trúc Haussmann màu xám trên đường phố.
Lạc Thi đeo hộp đàn, bước nhanh về phía quán cà phê ở đầu đường. Theo động tác đẩy cửa của cô, chiếc chuông gió treo trên cửa cũng leng keng rung động. Quán cà phê đang phát một bản nhạc rất hợp với khung cảnh, "Paris in the rain".
Lạc Thi thấy nhân viên quen thuộc, mỉm cười chào hỏi. Hôm nay cô gọi một ly Cappuccino và một chiếc bánh Napoleon. Nhân viên quán cũng rất có cảm tình với cô gái phương Đông này. Cô rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt. Một gương mặt trái xoan nhỏ nhắn tinh tế, đôi mắt như trăng lưỡi liềm trời sinh đã mang ý cười, lúc cười lên cong cong như vành trăng khuyết, còn có bọng mắt hiền hòa.
Lạc Thi vẫn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ như cũ, trước tiên cô lấy khăn giấy lau tập nhạc màu đen bị dính chút nước mưa.
Cà phê rất nhanh được mang lên, Lạc Thi lại mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên.
Trong tai nghe đang phát bản nhạc cô đang luyện tập gần đây, cô cúi đầu uống cà phê, để đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cô dừng lại, bởi vì bên ngoài cửa kính không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng đó.
Người đàn ông kia đang quay lưng về phía cô, đứng cạnh thùng rác cúi đầu hút thuốc.
Lạc Thi không nhìn thấy mặt anh, nhưng ánh mắt cô lại bất giác bị thu hút, cuối cùng dừng lại trên bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia —— Cổ tay trắng lạnh, mu bàn tay nổi lên gân xanh mờ ảo, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, đầu ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc.
Vô cùng gợi cảm.
Đó thật sự là một bàn tay quá đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật, một bàn tay như bước ra từ truyện tranh.
…Ngón tay anh ấy thật dài.
Lạc Thi lại thầm nghĩ trong lòng.
Người Paris không mấy khi dùng ô, vì mưa Paris đến nhanh mà đi cũng nhanh, cũng có rất nhiều người đứng dưới mái hiên lặng lẽ ngắm mưa.
Gần đây vừa đúng lúc tuần lễ thời trang đang tuyển chọn người mẫu, trên đường phố Paris có rất nhiều người mẫu nam Âu Mỹ.
Mà người đàn ông xa lạ đang quay lưng về phía cô, mặc một chiếc áo khoác da dài màu đen rất khó mặc, phối cùng quần tây cao cấp, trông không hề thua kém phong cách thời trang của những ngôi sao nam khi đi xem show.
Lạc Thi không khỏi thán phục gu thẩm mỹ tuyệt vời của người đàn ông này, cũng không ngờ có người chỉ cần một bóng lưng và một bàn tay cũng đủ khiến người ta xao xuyến. Đặc biệt là tư thế hút thuốc của anh, anh không cố tình đứng thẳng, thỉnh thoảng cúi đầu, toàn thân toát ra vẻ lười biếng, phóng khoáng.
…Cũng không biết anh là người mẫu của thương hiệu nào.
Với điều kiện chiều cao như vậy, vòng phỏng vấn chắc chắn sẽ dễ dàng vượt qua thôi?
Không biết tự lúc nào, điếu thuốc kia đã cháy gần hết.
Lạc Thi lại thấy người đàn ông dứt khoát dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác.
Cuối cùng, dường như người đàn ông định xoay người, Lạc Thi theo bản năng khẽ nín thở, có chút tò mò không biết rốt cuộc anh trông như thế nào.
—— Đúng lúc này.
Tai nghe Bluetooth của Lạc Thi đột nhiên vang lên tiếng gọi WeChat.
Cô cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, là Diệp Oanh gọi tới.
Giọng nói có chút khàn khàn của Diệp Oanh từ trong điện thoại truyền đến: "Thi Thi, cậu đang ở đâu đấy?"
"Tớ đang ở quán cà phê trên đại lộ Saint
-Germain." Lạc Thi lại dịu dàng quan tâm, "Sao giọng cậu lại khàn thế?"
Vừa dứt lời, lúc Lạc Thi ngước mắt lên lần nữa, bóng dáng cao lớn kia đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cô theo bản năng tìm kiếm, nhưng chỉ thấy bóng dáng một chiếc siêu xe màu đen như bóng ma trong đêm lướt qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!