Chương 47: (Vô Đề)

So với việc hôn môi, Lạc Thi nhận ra dường như cô còn quyến luyến cảm giác được ôm anh hơn.

Cô sẽ vùi mình thật sâu vào lồng ngực anh, và anh sẽ cúi xuống, ôm siết lấy cô, cằm dịu dàng tựa lên mái tóc cô. Mùi hương gỗ tuyết tùng lành lạnh trên người anh khiến cô vô cùng an tâm, một cảm giác an toàn tuyệt đối. Chỉ cần anh thuận miệng nói một câu, trái tim cô đã rung động không thôi.

Nụ hôn của anh cũng nhanh chóng rơi xuống, dày đặc và triền miên như một cơn mưa phùn, lướt trên má, rồi quyến luyến trên môi cô. Anh lúc nào cũng trân trọng cô như báu vật. Mãi cho đến khi anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, Lạc Thi mới có chút chậm chạp mà đẩy nhẹ anh ra: "Có bị người khác nhìn thấy không?"

Chu Duật Lễ bật cười khe khẽ: "Bảo bối quên rồi sao, chúng ta đang ở tầng bao nhiêu?"

Đúng vậy. Khách sạn họ đang ở nằm trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, nơi có thể dễ dàng thu trọn vào tầm mắt toàn bộ thành phố Thượng Hải hoa lệ, với những công trình kiến trúc biểu tượng đang vươn mình kiêu hãnh từ màn đêm xanh thẳm. Ở nơi tấc đất tấc vàng này, căn phòng anh đặt là loại tốt nhất, với cửa sổ sát đất hình cung lộng lẫy, có thể ôm trọn bộ ba kiến trúc nổi tiếng nhất vào trong tầm mắt.

Ngay vào thời điểm quan trọng nhất, Chu Duật Lễ đột ngột dừng lại.

Cảm nhận được hơi ấm phía sau rời đi, Lạc Thi mơ màng hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Chưa lấy đồ." Anh nhìn bàn tay cô đang siết chặt lấy tay mình, cúi xuống hôn nhẹ lên đó, rồi nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ lạnh lẽo trên cổ tay xuống. "Ở đây chờ anh…"

Lời vừa dứt, anh đã bắt gặp vẻ mặt không nỡ của Lạc Thi, anh bật cười: "Anh quay lại ngay thôi."

Anh đi đến đầu giường, nơi thường để sẵn thứ đó, tiện tay rút ra một cái. Anh khẽ nhíu mày, kích cỡ có chút không đúng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng được…

Khi anh quay lại, Lạc Thi đã lập tức giơ tay đòi ôm. Anh ôm lấy cô, giọng trêu chọc: "Sao lại dính người như vậy?"

"Muốn hôn."

Anh cúi đầu, cùng cô dây dưa trong một nụ hôn sâu. Hơi thở nóng rực phả vào vành tai cô, anh thấp giọng vạch trần sự bất an của cô: "Em đang sợ gì thế? Chúng ta đã làm rất nhiều lần rồi, không phải sao?"

"Ngoan nào," anh lại dùng giọng điệu không cho phép xen vào, "Quay người lại đi."

Lạc Thi ngượng ngùng nhìn anh, nhưng trong mắt anh không hề có ý định thương lượng. Lòng bàn tay anh đầy ẩn ý mà miết nhẹ lên môi dưới của cô, giọng trầm thấp thúc giục: "Hửm?"

Cô phát hiện, người đàn ông này trên giường và dưới giường đúng là hai người hoàn toàn khác nhau. Ngoài đời, anh có thể dịu dàng và dung túng cô vô hạn, nhưng hễ đến khoảnh khắc này, anh lại nắm giữ hoàn toàn thế chủ động, và h*m m**n chiếm hữu mãnh liệt cũng bộc lộ ra không hề che giấu.

Lạc Thi đành phải ngoan ngoãn quay người lại.

Thấy cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm pháo hoa, Chu Duật Lễ có chút bất mãn. Anh từ phía sau vươn tay, giữ lấy cằm cô, ép cô phải đối diện với hình ảnh phản chiếu của hai người trên tấm kính. Anh áp sát vào cô hơn, giọng nói khàn khàn: "Hôm qua không phải em nói nhớ anh sao? Giờ vẫn còn tâm trí ngắm cảnh à?"

Ngọn lửa trong anh bùng lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Biết rõ cô đã xấu hổ đến không nói nên lời, anh vẫn cố tình hỏi, giọng điệu như một quý ông đang trưng cầu ý kiến: "Có muốn không?"

Mùi hương lạnh lẽo của anh bao bọc lấy cô hoàn toàn. Hô hấp của cô cũng bắt đầu dồn dập. Cô nhìn bóng hai người trên cửa sổ, có chút không dám nhìn thẳng.

"Không…" Cô định nói, hay là chúng ta đổi chỗ khác.

Nhưng chữ "không" vừa thốt ra, một cảm giác ẩm ướt đã bao lấy vành tai cô, dịu dàng như đang ngậm một viên kẹo ngọt.

Chiếc váy ngủ mỏng manh đã sớm được cởi ra, vướng lại nơi cổ tay trắng nõn của cô. Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn, yết hầu khẽ trượt, anh bật cười trầm thấp. Anh rất kiên nhẫn mà triền miên cọ xát, chỉ cho chú thỏ con này nếm một chút ngọt ngào rồi lại tiếp tục truy hỏi: "Có muốn anh không?"

Lạc Thi hoàn toàn thất bại, giọng nói đã lạc đi vài phần, cô vịn lấy cánh tay anh: "Muốn, muốn là được chứ gì?"

Anh hài lòng hôn lên mái tóc cô, đan mười ngón tay vào tay cô thật chặt. "Bảo bối ngoan."

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Chu Duật Lễ không chần chừ nữa, dùng cách thức quen thuộc nhất của mình, không chừa một khoảng trống nào mà chiếm lấy cô. Cằm anh căng chặt, tiếng rên trầm thấp khẽ bật ra bên tai cô.

Lạc Thi không dám nhìn vào tấm kính nữa. Rõ ràng quần áo của họ vẫn còn khá chỉnh tề, nhưng họ lại đang làm chuyện thân mật nhất. Xa cách một thời gian, cơ thể cô nhất thời có chút khó khăn để tiếp nhận sự mãnh liệt này. Nhưng tay cô lại bị anh giữ chặt, không thể động đậy. Đuôi mắt cô rơm rớm nước, giọng mềm mại trách anh: "Chu Duật Lễ… Anh… Anh là đồ khốn."

Hung hăng quá, không dịu dàng chút nào.

Bị mắng, Chu Duật Lễ lại bật cười. Anh không hề bận tâm, chỉ cúi xuống nhìn nơi hai người gắn kết, sắc mực trong đáy mắt càng lúc càng đậm. "Nếu mắng anh có thể khiến Thi Thi ngoan ngoãn hơn, thì em cứ mắng thoải mái."

Anh có chút mất kiểm soát. Cô càng muốn trốn, lại càng bị anh ghì chặt hơn. Anh nâng cằm cô lên, nghiêng mặt cô sang để hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!