Chương 46: (Vô Đề)

Lạc Thi cũng không ngờ có một ngày cô sẽ cảm thấy luống cuống chân tay ngay trong chính nhà mình. Cô ngồi trên chiếc ghế lười quen thuộc, nhìn Chu Duật Lễ và mẹ cô nói chuyện qua lại rất hợp.

Nguyễn Thư Ngâm cười nói: "Duật Lễ, dì có thể gọi cháu như vậy chứ? Cháu là người Hồng Kông à?"

"Dạ vâng."

"Thật trùng hợp, ba của Lạc Thi cũng là người Hồng Kông, nhà cháu ở đâu bên đó vậy?"

Chu Duật Lễ không để lộ dấu vết mà khựng lại, đắn đo một chút rồi nói: "Gần đường Barker Road ạ."

Lạc Dịch Luân xen vào, nói với Nguyễn Thư Ngâm: "Bài hát mà em thích, không phải có câu lời là "xe lướt qua con đường Barker Road" đó sao."

"Trước đây chúng ta còn đi dọc theo đường Barker Road l*n đ*nh Thái Bình, rất nhiều phim Hồng Kông cũng quay ở đó, em còn nói mấy căn biệt thự ven đường khoa trương quá, em quên rồi à?" Lạc Dịch Luân rót nước mang đến đưa cho Chu Duật Lễ, "Nào, uống chút nước trước đi."

Nghe những lời của ba Lạc, nụ cười trên môi Chu Duật Lễ có thoáng chốc cứng lại. Anh nhanh chóng đứng dậy, lễ phép đỡ lấy cổ tay nhận ly nước, "Cảm ơn chú ạ."

Nguyễn Thư Ngâm rất nhạy bén nhận ra cảm xúc của anh, dịu dàng hỏi dò: "Tiểu Chu, có phải cháu có chuyện gì muốn nói không?"

Lời nói quanh quẩn trong miệng, một lúc lâu sau, Chu Duật Lễ dừng lại một chút rồi sắc mặt như thường trả lời: "Không có gì ạ, chỉ là cháu nghĩ đến câu hát chú vừa nói, cảm thấy hơi quen tai."

"Ồ, bài hát này chắc cháu cũng nghe qua rồi." Nguyễn Thư Ngâm hỏi, "Mà sao cháu và Thi Thi lại đi cùng chuyến bay về vậy?"

"Là do cháu không yên tâm để Thi Thi đi một mình, nên muốn đưa cô ấy về nhà ạ."

"Thật là phiền cháu quá." Nguyễn Thư Ngâm lại không đồng tình nhìn về phía Lạc Thi, "Con bé này cũng thật là, sao lại giấu ba mẹ lén lút về nhà vậy?"

Lạc Thi làm nũng nói: "Chẳng phải con muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ sao." Ai ngờ suýt nữa biến thành kinh hãi.

Lạc Thi lại đối diện với ánh mắt mỉm cười của Chu Duật Lễ, nhanh chóng làm mặt quỷ với anh. Chu Duật Lễ thấy vậy, nụ cười trên môi càng sâu hơn, khẽ nhướng mày.

Lạc Dịch Luân ở một bên thu hết những tương tác của hai người vào mắt, đột nhiên ho một tiếng: "Thi Thi từ nhỏ đã được chúng tôi cưng chiều, ở Paris chú cứ lo con bé không tự chăm sóc tốt cho mình. Chắc con bé đã gây không ít phiền phức cho cháu phải không?"

"Không có ạ, cô ấy mang đến cho cháu rất nhiều niềm vui. Chú yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."

Lạc Dịch Luân lại im lặng.

"Còn phải hỏi sao? Nhìn thịt trên mặt con bé là biết nó sống rất tốt rồi." Nguyễn Thư Ngâm xen vào, "Nhìn thấy con bé vui vẻ, chú dì làm cha mẹ cũng yên tâm hơn."

Lạc Dịch Luân đành phải hùa theo: "Đúng vậy."

Nguyễn Thư Ngâm lại như vô tình mở miệng hỏi: "À, đúng rồi Duật Lễ, bây giờ cháu và Thi Thi đang sống chung sao?"

Lạc Thi nghe đến đây lập tức sặc nước, đột nhiên cô ho sặc sụa: "…Khụ khụ."

Chu Duật Lễ thấy vậy sắc mặt khẽ biến, nhanh hơn Lạc Dịch Luân một bước, vội vàng đứng dậy đi về phía Lạc Thi.

Anh hơi khuỵu gối bên cạnh chiếc ghế lười của cô, vươn tay vỗ vai cô, động tác thành thạo vỗ dọc sống lưng cô, thấp giọng hỏi: "Sao em uống nước cũng sặc vậy, sao rồi?"

Lạc Thi vội vàng lắc đầu, chú ý đến ánh mắt của ba mẹ, cô lặng lẽ dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên mu bàn tay anh, giọng mềm mại nói: "Em không sao."

Sự quan tâm và lo lắng theo bản năng không thể giả vờ được, Lạc Dịch Luân lại liếc nhìn Nguyễn Thư Ngâm một cái, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng ông vẫn bất đắc dĩ thở dài: "Thi Thi, con…"

"Ai nha, ba mẹ, hai người đừng hỏi nữa." Lạc Thi chủ động nắm lấy tay Chu Duật Lễ, nhìn vào mắt anh nói, "Anh ấy đối với con thật sự rất tốt, chúng con đang sống chung, xin lỗi, chuyện này con không nói với ba mẹ."

Nguyễn Thư Ngâm nhìn bộ dạng đắm chìm trong hạnh phúc của cô, đáy mắt thoáng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn cười, "Nói ngốc gì vậy? Con đã trưởng thành rồi, có cuộc sống của riêng mình, chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ ủng hộ mọi quyết định của con."

"Xem bộ dạng căng thẳng của con kìa, ba mẹ có làm gì cậu ấy đâu?" Lạc Dịch Luân chua chát mở miệng, lại u ám nhìn về phía Chu Duật Lễ, "Phải không… Tiểu Chu?"

Chu Duật Lễ cụp mắt cười một chút, gật đầu, "…Dạ phải, thưa chú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!