Chương 45: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ đã đến đúng hẹn. Trên chuyến bay đến Alaska, Lạc Thi ôm cánh tay Chu Duật Lễ, tựa vào vai anh xem sách điện tử.

Chu Duật Lễ kéo tấm chăn trên người cô lên cao một chút, nghiêng mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Không phải em nói buồn ngủ lắm sao, sao không ngủ?"

"Chắc là vì đây là lần đầu tiên em đi máy bay cùng anh, tự nhiên em có chút hưng phấn không ngủ được." Lạc Thi trả lời.

"Không phải lần đầu tiên."

Lạc Thi có chút không hiểu, cô tháo tai nghe xuống, "Hả?"

Chu Duật Lễ đan mười ngón tay vào tay cô, kể lại cho cô nghe chuyện ba lần gặp gỡ.

Lạc Thi nghe xong ngơ ngác, "Anh nói thật sao? Lần đầu tiên anh thấy em là trên chuyến bay đến Paris?"

"Ừm, hôm đó hình như em bị bệnh, giọng mũi rất nặng, em mặc một bộ…" Chu Duật Lễ hồi tưởng lại, phát hiện mình vẫn còn ấn tượng sâu sắc, khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp, "Hôm đó em mặc đồ màu trắng, búi tóc củ tỏi, gọi điện thoại cho mẹ em nói em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân."

Lạc Thi nhớ lại một chút, chính cô cũng sắp không nhớ nổi hôm đó cô mặc đồ gì. Cô lập tức tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người nhìn anh, "Em nhớ hôm đó lúc xuống máy bay hình như em có đụng phải một người, không phải là anh đấy chứ?"

Chu Duật Lễ thong thả mở miệng: "Là anh, tiếc là có người nào đó chạy quá nhanh, nói một câu xin lỗi rồi vội vàng chạy mất."

"Ai nha." Lạc Thi vùi đầu vào vai anh cọ cọ, "Xin lỗi, em không biết, em không cố ý, em chỉ vội đi lấy hành lý thôi."

"Bây giờ còn nói xin lỗi với anh làm gì?" Khóe môi Chu Duật Lễ cong lên một vòng cung rất nhẹ, "Anh biết em không cố ý."

Thực ra, theo một ý nghĩa nào đó, Chu Duật Lễ còn muốn khen cô đụng rất hay.

Trong những ngày tháng vô cùng bình thường và lặp đi lặp lại một cách máy móc của anh, cô giống như một cây bút chì sặc sỡ tô đầy màu sắc vào trang giấy cuộc đời anh.

Lúc nào cô cũng tươi tắn đáng yêu như vậy, thường ngày cô thích làm nũng nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phiền.

Nếu có thể, anh muốn để cô dựa dẫm cả đời.

Lạc Thi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất mấu chốt, vội vàng hỏi: "Vậy cái ngày em xin WeChat của anh ở quán bar— không lẽ anh đã nhận ra em rồi sao?"

"Đúng vậy, liếc mắt một cái là anh nhận ra em." Chu Duật Lễ nhướng mày, lười biếng mở miệng, "Ngược lại là em, chẳng có chút ấn tượng nào về anh, lại còn chạy đến xin WeChat của anh."

Lạc Thi có chút ngượng ngùng cười cười, "Hôm đó lúc đầu em không dám đến xin WeChat, vì trông anh lạnh lùng quá, vừa nhìn đã thấy khó nói chuyện."

Chu Duật Lễ cụp mắt cười nhìn cô, "Vậy cuối cùng sao em lại đến?"

"Thực ra là Diệp Oanh đã cổ vũ em." Lạc Thi chớp đôi mắt xinh đẹp, đột nhiên có chút kiêu ngạo hừ hừ, "Anh nên thấy may mắn vì đã không từ chối em, nếu không anh đã bỏ lỡ một cô bạn gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp rồi, biết chưa Chu Duật Lễ?"

Chu Duật Lễ bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cười, mặc cho cô ăn vạ trong lòng làm nũng, hùa theo gật đầu, "Ừm, biết rồi."

"Vậy lần thứ hai thì sao? Anh nói lần thứ hai nhìn thấy em là ở đâu?"

"Ở sân tennis."

"Sân tennis?"

Chu Duật Lễ cho một gợi ý: "Ừm, cái máy bán hàng tự động bị hỏng."

Nói đến máy bán hàng tự động bị hỏng, Lạc Thi lập tức nhớ ra, hôm đó sau khi về căn hộ, cô đã lập tức viết email gửi ảnh chụp cho bên chăm sóc khách hàng, đợi hai ngày mới nhận được tiền hoàn lại.

Lạc Thi muộn màng nhớ ra hôm đó còn có một kẻ xui xẻo giống mình, ngơ ngác nhìn Chu Duật Lễ, "Anh là anh chàng đẹp trai đeo túi tennis, đội mũ lưỡi trai kia á?"

"Anh chàng đẹp trai?"

"Đúng vậy, mặc một cây đen, cao ráo, giọng nói cũng rất hay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!