Chương 44: (Vô Đề)

Sau khi món tráng miệng cuối cùng là tháp sô cô la kinh điển và bánh kem mứt quả sung được dọn lên, Lạc Thi lại nhờ Chu Duật Lễ chụp cho cô mấy tấm ảnh, bữa tối cao cấp và sang trọng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

Ăn xong, hai người không về thẳng căn hộ mà đi dạo gần đó. Nhiều cửa hàng ở khu Marais có thiết kế mặt tiền rất độc đáo, cửa kính trưng bày cũng được trang trí vô cùng tinh xảo.

Hai người đi ngang qua một tiệm bánh mì trăm năm tuổi, Lạc Thi nắm tay anh lắc lắc, chớp đôi mắt to xinh đẹp: "Chu Duật Lễ! Anh có biết tiệm bánh mì này nổi tiếng lắm không? Đặc biệt là bánh sừng bò của họ, siêu giòn luôn…"

Chu Duật Lễ ra vẻ nghi hoặc nhướng mày, "Thật sao? Anh không biết."

Đôi mắt Lạc Thi sáng lấp lánh, vội vàng hỏi: "Vậy anh có muốn thử không?"

Lạc Thi ôm mặt, vẻ mong chờ nhìn anh.

"Ừm—" Anh giả vờ khó xử mở lời, "Vậy thì thử xem."

Lạc Thi như một đứa trẻ được cho kẹo, mọi hỉ nộ đều hiện rõ trên mặt, nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi, lúm đồng tiền nhỏ bên môi cũng đặc biệt sinh động đáng yêu, "Tuyệt vời!"

"Có người nào đó." Chu Duật Lễ một tay ôm cô, véo má cô như trêu chọc, "Vừa rồi có hai món tráng miệng đều bắt anh giải quyết hậu quả hộ, giờ còn muốn ăn nữa? Hửm?"

"—Ưm!" Lạc Thi bị anh ôm trong lòng, ú ớ oán giận, "Anh lại véo mặt em! Vì em chưa mua ở tiệm này bao giờ nên mới muốn thử mà."

Lạc Thi nhanh chóng giãy ra, tức giận giả vờ nắm lấy cánh tay Chu Duật Lễ định cắn xuống.

Chu Duật Lễ bình tĩnh nhìn cô, thậm chí còn gật đầu cổ vũ, "Dùng sức vào."

Lạc Thi nhìn Chu Duật Lễ, sao cô lại có cảm giác anh đang ngầm sung sướng vậy nhỉ? Cô hừ nhẹ một tiếng, kéo anh đi vào tiệm bánh mì, thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, em muốn ăn bánh sừng bò!"

Năm phút sau, Lạc Thi đi từ trong tiệm bánh mì ra trước.

Họ đã đến muộn, món bánh sừng bò đặc trưng đã bán hết từ lâu, cuối cùng đành phải mua vài chiếc bánh pie táo và bánh su kem éclair sô cô la còn sót lại.

"Không sao, nếu muốn ăn thì mai anh đến mua cho em." Chu Duật Lễ an ủi cô, "Về nhà nhé, hay là còn muốn dạo thêm chút nữa?"

"Hay là để lần sau đi." Lạc Thi lắc đầu, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, "Đúng rồi, em còn phải đi lấy một món đồ!"

Mấy ngày trước cô có đặt làm một món đồ ở cửa hàng quà tặng trong khu chợ, vừa lúc đến lấy. Trước khi vào cửa, Lạc Thi bảo Chu Duật Lễ đợi cô ở cửa.

Chu Duật Lễ hỏi: "Thứ gì mà bí ẩn vậy?"

"Anh ở ngoài đợi em là được rồi."

"Được." Chu Duật Lễ phối hợp gật đầu, thuận tiện nhét thẻ của mình vào tay cô, "Quẹt cái này, lần trước anh đã nói mật khẩu cho em rồi."

Đợi đến khi Lạc Thi đi ra, Chu Duật Lễ lập tức đưa tay về phía cô, nhưng cô lại nhanh chóng giấu chiếc túi ra sau lưng, ra vẻ bí ẩn nói: "Bây giờ chưa được, về nhà rồi cho anh xem."

Hai người lại đi về hướng bãi đậu xe, trên đường Chu Duật Lễ nhận một cuộc điện thoại. Anh nói tiếng Quảng Đông, Lạc Thi nghe được vài câu loáng thoáng, đoán chừng là ông nội anh gọi cho anh.

Lạc Thi dành không gian nói chuyện điện thoại cho anh, một mình đi trước vài bước, cô đi dọc theo con phố ngắm nghía những món hàng sặc sỡ được trưng bày trong tủ kính.

Phía sau, Chu Duật Lễ nói vài câu rồi im lặng một lúc lâu, Lạc Thi có chút tò mò định quay đầu lại xem anh đã nói chuyện xong chưa, kết quả không để ý lại đâm sầm vào ngực một người.

Mùi hương hỗn hợp của gỗ đàn hương đen và thuốc lá xộc vào mũi cô, cô còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy vai cô.

Lạc Thi vừa định lên tiếng xin lỗi, người đàn ông đã lên tiếng trước, cười nhắc nhở cô: "Cẩn thận một chút."

Lạc Thi ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt đen hẹp dài mang theo chút ý vị trêu chọc.

Lạc Thi có chút sững sờ, bởi vì người đàn ông trước mặt trông có vẻ hơi quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!