Kể từ khi bức ảnh đó bị một người nặc danh tung ra, điện thoại của Lạc Thi không ngừng nhận được tin nhắn mới. Cô lấy cớ đi tắm để vào phòng tắm, nhìn những tin nhắn mà bạn học cũ gửi đến, nhất thời có chút bối rối.
[Lạc Thi, cậu và Ngôn Sơ lên hot search Weibo rồi kìa.]
[Ai làm vậy chứ.]
[Lần đi chơi đó, mấy hàng ghế đầu chẳng phải toàn là mấy bạn nam sao.]
Lạc Thi lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, hot search Weibo về chuyện này vẫn nằm chễm chệ trên cao.
#Ngôn Sơ thầm mến#
#Nghi vấn đối tượng thầm mến của Ngôn Sơ bị bóc#
Rất nhiều antifan nhân cơ hội này để gây chuyện, khu vực bình luận của phòng làm việc Ngôn Sơ gần như bị bao phủ bởi những lời chửi rủa, chỉ có vài fan lớn còn lý trí vẫn luôn cố gắng thanh minh giúp anh.
Ba phút sau, phòng làm việc của Ngôn Sơ đưa ra một thông báo.
[@Phòng làm việc Ngôn Sơ V: Rất xin lỗi vì đã gây ra tranh cãi, vô tình chiếm dụng tài nguyên công cộng, mong mọi người không làm phiền đến người ngoài ngành, chúng tôi chỉ là bạn tốt, sau này cũng sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp diễn xuất.]
Cũng vào lúc này, Lạc Thi nhận được tin nhắn của Ngôn Sơ.
[Thi Thi, xin lỗi cậu.]
Lạc Thi có chút phiền muộn, cô không lập tức trả lời tin nhắn này. Cô không muốn xuất hiện trước công chúng theo cách này, rất nhiều tài khoản đã bắt đầu lần lượt theo dõi Weibo của cô.
Ngay sau đó, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác nhảy ra.
[Đối tượng thầm mến của Ngôn Sơ là cô à?]
[Cô và Ngôn Sơ đang hẹn hò sao?]
[Có thể tránh xa anh nhà tôi một chút được không?]
…
Lạc Thi nắm chặt điện thoại, sắc mặt cô trở nên hơi khó coi.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra. Nhìn thấy người đến, theo bản năng cô muốn giấu điện thoại ra sau lưng, nhưng Chu Duật Lễ đã cúi xuống ôm chầm lấy cô, đồng thời rút chiếc điện thoại từ tay cô ra.
"Đừng xem những thứ này, để anh xử lý."
Chu Duật Lễ bế cô đặt lên bàn đá của bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn vào mắt cô nói: "Đi tắm trước đi, anh đảm bảo, lát nữa những tin nhắn làm phiền em sẽ biến mất hết."
Vốn Lạc Thi không muốn anh lo lắng, nhưng sau khi nghe những lời dịu dàng và kiên nhẫn của anh, cô nhanh chóng thả lỏng, vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa vào vai anh lí nhí nói: "Vâng ạ, sao anh biết em đang xem điện thoại trong này?"
"Em vào lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, anh đoán được." Chu Duật Lễ hỏi, "Lúc nãy trên xe không phải em còn biết dỗ dành anh lắm sao? Sao đến lúc một mình không vui thì lại trốn đi vậy?"
"Không phải, em chỉ cảm thấy…" Lạc Thi cụp mi, do dự một chút rồi mở lời, "Anh có thấy em rất phiền phức không, cảm xúc không ổn định, gặp chút chuyện là không vui, lần nào cũng phải để anh dỗ dành…"
"Lại nghĩ lung tung gì thế?" Chu Duật Lễ đưa tay xoa tóc cô, kéo cô ra khỏi lòng mình, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, "Chăm sóc em, dỗ dành em, những chuyện này là anh tình nguyện và vui vẻ làm, tác dụng của bạn trai không phải là thế này sao? Nếu ngay cả chút cảm xúc không vui này của em mà còn không dỗ được, em còn yêu đương với anh làm gì? Ngốc không chứ?"
"…Vâng." Lạc Thi tủi thân bĩu môi.
"Thôi nào." Chu Duật Lễ nâng mặt cô lên, "Để anh xem là bảo bối nhà ai mà tủi thân thế này? Lại sắp khóc nhè rồi à?"
Giọng điệu dịu dàng của anh như những sợi lông vũ mềm mại bao bọc lấy cô, đón nhận hết thảy những cảm xúc bất an và sợ hãi của cô.
"Vừa rồi anh đã liên lạc với Tưởng Hồi để xử lý rồi, đừng lo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!