Chu Duật Lễ giống như cây đèn thần Aladin, chỉ tỏa sáng và đáp lại mọi ước nguyện của riêng cô.
Bất cứ điều gì cô nói, anh luôn nói "được", tựa như mọi báu vật trên thế gian này, anh sẽ không do dự mà dâng đến trước mặt cô. Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, lại khiến tim cô rung động không thôi.
Chóp mũi cô ngập tràn hương gỗ quen thuộc lành lạnh trên người anh. Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, mái tóc cũng không tạo kiểu cầu kỳ, trông khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, dịu dàng một cách lạ thường.
Cô không nhịn được mà áp má mình lên lớp áo len mềm mại của anh, cọ cọ.
Anh cúi đầu cười, nhìn cô làm loạn trong lòng mình. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng áp lên má cô, khóe môi bật ra một tiếng cười cưng chiều: "Sao em lại thích làm nũng thế?"
Lạc Thi như một chú mèo nhỏ, quyến luyến ăn vạ trong lòng anh không chịu rời, ôm chặt lấy eo anh, kéo dài giọng nũng nịu: "Vì anh tốt quá mà, sao anh lại tốt như vậy chứ?"
"Anh tốt sao?" Anh nghe xong lại không mấy đồng tình, "Anh thấy mình làm vẫn chưa đủ."
"Làm gì có." Lạc Thi lắc đầu, đáng yêu mà quả quyết đáp, "Rõ ràng là chỗ nào cũng tốt, là người bạn trai tốt nhất nhất nhất trên thế giới…"
Chu Duật Lễ bị giọng điệu của cô chọc cười, ý cười càng sâu hơn. "Vậy em có muốn ở bên anh cả đời không?"
Nghe vậy, động tác làm nũng của Lạc Thi bỗng khựng lại.
"Sao thế? Không muốn à?" Chu Duật Lễ nhướng mày, "Lừa anh?"
"Làm gì có! Anh đợi chút…" Ánh mắt Lạc Thi đột nhiên dừng lại trên khoen lon trên bàn. Đó là lon soda cô định uống sáng nay, kết quả lại bị cô kéo đứt mất khoen.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Lạc Thi cầm lấy chiếc khoen lon, nâng tay anh lên, chậm rãi lồng nó vào ngón giữa tay trái của anh. "Vậy thì phải trói anh lại trước đã."
"Em…" Chu Duật Lễ nhìn chiếc khoen lon, đột nhiên im lặng hai giây, giọng anh có chút khàn, "Đây là… em đang đeo nhẫn cho anh?"
"Đương nhiên rồi." Lạc Thi cười cong cả mắt, "Phải dùng cái này trói anh lại, mới có thể ở bên nhau cả đời chứ."
"Ừ." Ánh mắt Chu Duật Lễ khẽ dao động, anh thì thầm một câu, "… Sớm đã bị em trói rồi."
"Anh nói gì cơ?"
"…Không có gì." Chu Duật Lễ nghiêm túc nắm lấy tay cô, cúi đầu thành kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. "Cảm ơn em, bảo bối, anh rất thích."
Lạc Thi nghĩ đến cặp nhẫn vẫn chưa tặng đi. "Cái này mà anh cũng thích sao? Không được không được, cái này em chỉ lấy bừa thôi…"
"Em lấy bừa anh cũng thích." Chu Duật Lễ tháo chiếc khoen lon ra, ánh mắt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Lạc Thi thấy anh cẩn thận cất chiếc khoen lon đi như đang cất giữ một báu vật quý giá, trong lòng không khỏi xúc động.
"Được rồi." Chu Duật Lễ xoa đầu cô, "Hôm nay chúng ta có hẹn đến nhà dì Lương, đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài thôi?"
"Dạ."
Có lẽ vì ở bên Chu Duật Lễ đã lâu, anh lại chỉ thích mặc đồ đen, nên trong tủ quần áo của Lạc Thi cũng dần có thêm rất nhiều váy áo màu đen, thậm chí có vài bộ còn là do Chu Duật Lễ mua cho cô.
Khoảng thời gian ở bên nhau, cô thường nhận được đủ mọi thứ từ anh.
Ví dụ như những bó hoa tươi được giao đến tận cửa mỗi ngày; một chiếc váy đặt làm riêng của nhà thiết kế trên tạp chí mà cô lỡ miệng khen; một lời cảm thán bâng quơ trước mô hình lâu đài Disney bằng gỗ trong tủ kính.
Tất cả những thứ cô chỉ qua, ngày hôm sau sẽ như có phép màu mà xuất hiện trước giường cô.
Và anh, sau khi giải quyết xong công việc mỗi ngày, sẽ dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi cho cô. Cùng cô lắp ráp xong tòa lâu đài Disney độc nhất vô nhị, dùng những bông hoa bằng gỗ phủ kín mọi góc của lâu đài.
Nhưng trên đời này làm gì có phép màu nào, chỉ có tình yêu nóng bỏng và chân thành mà anh luôn dành cho cô.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!