Chương 41: (Vô Đề)

Trong phòng ngủ tĩnh lặng, tiếng xé toạc vỏ bao cao su vang lên đột ngột đến lạ thường.

Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng đến khoảnh khắc ấy, tim Lạc Thi vẫn đập nhanh đến mức không dám nhìn thẳng vào anh.

Lớp vải mỏng manh lúc này đang vắt trên cổ tay trắng muốt của anh, thậm chí còn có thể thấy một vệt ẩm ướt nhỏ, thế nhưng kẻ gây rối lại chẳng có ý định gỡ nó xuống.

Lạc Thi không hiểu, sao anh có thể bình tĩnh đến vậy.

Hai cánh tay với những đường cơ bắp săn chắc của anh chống hai bên người cô, đôi mày nhíu chặt khi anh chậm rãi dò dẫm. Anh không chút do dự, một tiếng động trầm nặng đầy kìm nén vang lên bên tai cô.

Chu Duật Lễ cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt ngây thơ đến chết người của cô, và cả đôi mắt trong veo rụt rè ấy. Sợi dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu anh gần như đứt phựt. Anh cố nén một h*m m**n mãnh liệt, anh muốn ngay lập tức làm cô khóc nấc lên.

Nhưng anh lại sợ cô sẽ có bất kỳ trải nghiệm không tốt nào, vì thế anh lại kiên nhẫn cúi xuống, dịu dàng hôn cô, day dưa không dứt, không hề có ý định dừng lại.

Như muốn phân tán sự chú ý của cô, anh đưa tay v**t v* đuôi mắt cô, mái tóc ngắn trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Anh hỏi: "Bảo bảo, có thích anh không?"

"…Thích ạ." Ngón tay Lạc Thi bấu chặt vào lưng anh, giọng cô nức nở đáp lời anh.

Anh tiếp tục dẫn dắt: "Thích ai nhất?"

Nước mắt bỗng trào ra, cô khẽ đáp: "Thích… Chu Duật Lễ nhất."

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bâng quơ giữa những người yêu nhau nhưng lại khiến anh rung động không thôi. Nghe được câu trả lời vừa ý mình, Chu Duật Lễ lại hôn cô, giấu đi những cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt.

Từ khi rời Cảng Đảo đến Paris, dù xung quanh có bao nhiêu người, thế gian có ồn ào náo nhiệt đến đâu cũng không liên quan đến anh. Bởi vì trong thế giới tăm tối của anh, từ trước đến nay chỉ có một mình anh cô độc.

Về vật chất, anh là một phú ông, nhưng thế giới tình cảm của anh lại là một mảnh đất cằn cỗi hoang vu.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày cưng chiều một cô gái đến thế.

Từ đây, anh đã có một báu vật quý giá nhất. Cô bước vào thế giới của anh như một đóa hồng trắng tinh khôi bén rễ nảy mầm trên mảnh đất cằn cỗi của anh, mặc cho nó sinh sôi nảy nở.

Điều may mắn nhất là, cô gái anh yêu thương lại quyến luyến anh như một chú mèo nhỏ.

Anh chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến thế.

Và cả cảm giác hạnh phúc đã từ lâu quên lãng.

Lạc Thi cảm thấy mình như một chiếc thuyền giấy trên mặt biển, mỏng manh và phiêu dạt. Anh giống như ngọn gió điều khiển tất cả, cô theo hướng gió của anh mà trôi đi.

Giọng nói lười biếng của anh quấn lấy cô, âm cuối hơi cao lên, như đang dỗ dành: "Bảo bảo giỏi quá."

"…" Cô rốt cuộc không nghe nổi nữa, đưa tay định bịt miệng anh lại: "Khoan đã, anh…"

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh mạnh mẽ đan vào mười ngón tay cô. "Không chờ được."

Chiếc thuyền giấy không thể kiểm soát đã hoàn toàn lật úp giữa sóng gió, chìm sâu vào vòng xoáy.

Anh cúi đầu, có chút vô tình nhìn dáng vẻ thiếu dưỡng khí của cô, giọng anh khàn đặc hỏi: "Em… sao lại nhiều như vậy…?"

Nghe thấy từ cuối cùng, Lạc Thi xấu hổ đến không nói nên lời.

Cô cũng bị cảm giác chưa từng có ép đến mức phải khẽ ngẩng cao chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Anh cũng hồn nhiên không hay biết mà buông thả, để cô như một chú mèo nhỏ lưu lại từng vệt cào trên người mình.

Tiếng th* d*c hòa quyện vào nhau. Bất chợt, trong đầu cô như có hàng ngàn đóa pháo hoa rực rỡ bung nở.

Theo những đóa pháo hoa dần tan biến, đầu óc cô cũng trở nên trống rỗng. Anh vùi mặt vào cổ cô, vừa hôn vừa khẽ gọi tên cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!